Chương 183: Giả Đan Ngưng Hình – Báo Ứng Còn Phải Chờ

Ba tháng trôi qua.

Trong động phủ tĩnh lặng dưới chân núi Đông Nam, ánh sáng linh quang mờ nhạt chiếu rọi quanh thân Vương Hùng.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm Xích Lôi Đào Mộc Kiếm, khí tức trầm ổn như núi lớn giữa biển động.

Bảy viên linh đan – năm hạ phẩm, hai trung phẩm – từ trước, giờ đây đã tiêu hao sạch sẽ.

Không phải để tăng cảnh giới.

Mà là để củng cố căn cơ — khiến linh hải vững chắc như đỉnh núi, khiến chân nguyên nội thể chặt chẽ không một khe hở.

Trong suốt ba tháng ấy, Vương Hùng không vội vàng hấp tấp.

Bởi hắn biết — căn cơ kiên cố mới là nền móng để đón nhận cơn bão sắp tới.

Đột phá — chỉ cần một khoảnh khắc.

Nhưng vững vàng mà không gãy đổ — đó mới là hành trình cả đời.

... Khi ba tháng kết thúc, Vương Hùng đứng dậy, ánh mắt thanh tỉnh sáng như tinh thần sắt thép.

Động phủ đã khóa kín hoàn toàn.

Hắn lấy ra một hộp lớn chứa đựng những viên hạ phẩm Kết Đan Đan mà bản thân tự tay luyện chế suốt nhiều tháng trước.

Tổng cộng — hơn 100 viên.

Mỗi viên đều là kết tinh từ kiên nhẫn, nghị lực và sự trả giá của hắn.

– "Một viên tỷ lệ 1-2% thành công." – "Vậy ta dùng 100 viên." – "Không thành... ta dùng 200 viên."

Ánh mắt Vương Hùng không có một tia do dự.

Hắn – sẽ bước lên kết đan bằng máu, mồ hôi và ý chí.

...

Lần thứ nhất.

Một viên hạ phẩm Kết Đan Đan tan vào linh hải.

Linh khí xoáy tròn — nhưng không ngưng kết đan tâm.

Thất bại.

Lần thứ hai.

Linh lực tụ hội — chân nguyên dồn ép — linh hải chấn động — rồi tản đi.

Thất bại.

Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Mỗi lần thất bại, thân thể như bị một cơn lốc linh lực quét qua, máu huyết đảo lộn, ngũ tạng run rẩy.

Nhưng Vương Hùng không dừng lại.

Hắn biết — công pháp Lạc Minh Cốc không cầu thuận buồm xuôi gió.

Hắn tu luyện chính là nghịch thiên chi đạo, đoạt tạo hóa từ thiên địa.

Có đau đớn, mới có thành tựu.

...

Ba tháng kế tiếp.

Một ngày dùng một viên.

Một ngày thất bại một lần.

Từng viên Kết Đan Đan nuốt vào, từng trận linh hải vỡ tan, từng cơn đau thấu tận linh hồn.

Nhưng Vương Hùng chỉ ngồi đó.

Tựa như cây tùng già trơ gan cùng sấm sét.

Tựa như núi đá gánh lấy mọi cơn sóng biển.

Hắn cắn chặt răng, từng ngày gột rửa căn cơ, từng ngày tinh luyện linh hồn.

Chỉ cần một tia cơ hội — hắn sẽ chớp lấy.

...

Tới viên thứ 89.

Khi viên đan tan ra, dung nhập vào linh hải, một dị biến xảy ra.

Chân nguyên trong đan điền chợt tụ lại.

Từng tia linh khí như bị một bàn tay vô hình gom tụ.

Một điểm sáng chói mắt dần dần thành hình giữa trung tâm linh hải.

Giả Đan!

Không phải Kim Đan chân chính.

Nhưng là giả đan — nền tảng cho tương lai kết đan.

Màu đan nhạt hơn kim đan thực sự, ánh sáng yếu hơn, nhưng cấu trúc ngưng kết ổn định, hình dáng viên mãn, mạch lạc.

Ánh mắt Vương Hùng lóe sáng.

Cuối cùng... bước đầu tiên đã thành công.

... Hắn ngồi yên lặng thêm ba canh giờ, củng cố khí tức.

Đến khi giả đan hoàn toàn ổn định trong linh hải, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt ấy, sâu thẳm tựa vực thẳm vạn trượng.

Hắn nhớ lại lời sư tổ Trư Trường Không đã từng nói trong truyền thừa năm xưa:

"Giả đan – không dẫn lôi kiếp." "Chỉ khi đoạt Kim Đan chân chính, dung hợp làm một, mới dẫn thiên địa chi kiếp." "Lúc ấy, hoặc thăng tiến tu vi, hoặc thân tử đạo tiêu."

Công pháp của Lạc Minh Cốc – vốn là con đường nghịch thiên.

Không giống các tu sĩ bình thường chỉ đơn giản kết đan trong tĩnh mịch.

Khi hắn đoạt được Kim Đan của đối phương — thiên đạo sẽ phẫn nộ, lôi kiếp sẽ hàng lâm.

Đặc biệt — hắn còn mang Ngũ Linh Căn.

Ngũ linh căn vốn đã khó kết đan hơn bình thường, vì ngũ hành hỗn tạp.

Mỗi bước đi, nghịch thiên hơn người khác gấp mười lần.

Mà lôi kiếp hắn đối mặt... chắc chắn sẽ mạnh gấp bội.

Không thể hấp tấp.

Không thể liều lĩnh.

Hắn phải chuẩn bị sẵn sàng — từng viên linh phù, từng giọt linh lực, từng trận pháp bảo hộ.

... Vương Hùng ngước mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài động phủ.

Mây đen còn chưa tụ lại.

Lôi kiếp còn chưa hàng lâm.

Nhưng trong lòng hắn đã thắp sáng một ngọn lửa không gì dập tắt nổi.

... Hắn âm thầm nắm chặt kiếm.

Đối tượng đầu tiên — Khâu trưởng lão.

Một kẻ tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng nổi tiếng tàn độc:

• Tham ô tài nguyên môn phái. • Bức hại đồng môn để leo lên chức vị trưởng lão. • Bí mật bán đệ tử nữ cho các phái tà đạo. • Một tay thao túng cái chết của mười mấy đệ tử ưu tú.

Kẻ như vậy — chết cũng không đủ đền tội.

Vương Hùng hít sâu một hơi.

Không vội.

Không nóng.

Báo ứng — cần đúng lúc mới đáng giá.