Chỉ còn chưa đầy ba tháng.
Vương Hùng đứng trước tiểu viện cũ kỹ, ánh mắt nhìn về phía xa nơi núi Ngũ Tinh mờ mịt trong khói sương.
Một năm trước, chính hắn đã bí mật tung ra tin tức: Môn chủ Ngũ Tinh Môn – Lý Vạn Không sẽ đột phá Nguyên Anh kỳ.
Và chính hắn – dưới bộ dạng phân thân giả hình Tống Kỳ – đã gieo vào lòng các đại phái quanh vùng sự bất an, sự hoảng sợ và lòng thù hận chưa nguôi từ hàng trăm năm trước.
Giờ đây, mầm mống đó đã nảy mầm.
Khắp các phái lớn nhỏ quanh vùng, từ Vân Băng Tông, Lưu Sa Đường, đến các phái nhỏ hơn như Ngọc Tuyết Sơn, Thanh Vân Môn, đều đã âm thầm liên kết.
Một Nguyên Anh kỳ môn chủ, nghĩa là một thế lực áp chế toàn khu vực, nghĩa là mọi người phải quỳ gối.
Ai cam tâm chịu điều đó?
Tiên phát chế nhân – Ra tay trước mới còn đường sống!
...
Vương Hùng lặng lẽ kích hoạt phân thân.
Từ trong đan điền, một đạo linh lực phân ra, hóa thành một thân ảnh khác — giống hệt Tống Kỳ năm xưa.
Chỉ có điều, so với Tống Kỳ thật, phân thân này khí tức càng thêm thuần thục, hành động càng thêm quỷ quyệt.
Hắn cười lạnh:
– "Một xác chết... cũng phải tận dụng đến tận cùng."
Phân thân lập tức thi triển Ẩn Hình Thuật, lặng lẽ rời tiểu viện, đi xuyên qua những con đường nhỏ dẫn ra ngoài Ngũ Tinh Môn.
Mục tiêu: những nơi bí mật các sứ giả của các đại phái hay lui tới để dò xét tình hình.
...
Ba ngày sau.
Trong một quán trà nhỏ nằm sâu trong ngõ hẻm phía Nam thành Trấn Vân Thủy.
Một đám tu sĩ mặc áo khoác che mặt đang tụ tập.
Một người hạ giọng:
– "Các vị, xác nhận lại lần cuối. Ngày giờ?"
Một người khác khẽ gật:
– "Theo tin từ nội ứng – nửa đêm ngày trăng tròn, cửa lớn Ngũ Tinh Môn sẽ mở. Thời cơ chỉ trong một nén hương."
– "Sau đó sẽ có Hộ Sơn Đại Trận tự động phục hồi." – Một người áo trắng bổ sung.
– "Vậy... hành động trong vòng một nén hương, phải đâm xuyên nội môn, áp chế các trưởng lão trước khi chúng kịp phản ứng." – Người áo đen kết luận.
Tất cả gật đầu.
Không ai để ý, trong bóng tối xa xa, có một con chim sẻ đen đang đậu trên mái nhà, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly, lặng lẽ ghi lại từng lời.
Chim sẻ rung cánh.
Một làn sương mỏng tan biến.
...
Trong một hẻm nhỏ khác, phân thân Vương Hùng – trong hình dạng Tống Kỳ – xuất hiện, lạnh lùng rời đi.
Hắn đã gieo trọn mồi lửa vào đống rơm khô.
Chỉ cần chờ đúng đêm trăng tròn, toàn bộ núi Ngũ Tinh sẽ chìm trong máu.
Không cần hắn trực tiếp ra tay.
Các đại phái sẽ tự dọn đường cho hắn.
...
Quay về tiểu viện, Vương Hùng thu phân thân vào cơ thể, sắc mặt lạnh như sương.
Trong lòng hắn không hề có niềm vui ác độc.
Chỉ có sự tỉnh táo.
Muốn thay đổi thế giới thối nát này, đôi khi phải làm một kẻ đốt phá, rồi mới trồng lại từ đống tro tàn.
...
Hắn lấy ra một chiếc ngọc giản.
Bên trong, ghi lại danh sách hơn một trăm đệ tử đã từng chịu ân từ hắn, từ việc cứu mạng, chữa thương, hay âm thầm truyền đan dược.
Vương Hùng gõ nhẹ lên ngọc giản.
Một tia linh lực truyền đi.
Mười hai thân tín hắn bồi dưỡng trong suốt ba mươi năm qua lập tức nhận lệnh.
– "Khi biến cố xảy ra, hộ tống toàn bộ đệ tử đã từng chịu ân đến tập trung dưới trướng Tống Vô Trần trưởng lão."
– "Không cần cứu ai khác."
– "Không cần tranh công đoạt lợi."
– "Chỉ cần... sống."
Bọn họ, hiểu.
Và trong lòng họ, đạo tâm càng thêm kiên định.
...
Đêm khuya.
Vương Hùng ngồi xếp bằng, ánh mắt sáng như tinh tú.
Tay hắn lần lượt kiểm tra từng viên đan dược, từng thanh phù lục, từng kiện pháp bảo phụ trợ.
Mỗi món đồ, mỗi tấm phù, là chuẩn bị cho một trận chiến sống còn.
Hắn lẩm bẩm:
– "Ba tháng nữa... Ngũ Tinh Môn, từ chính tới tà, từ đỉnh xuống đáy, sẽ nhuộm máu."
Hắn cúi đầu.
Bắt đầu vẽ lên mặt đất sơ đồ trận pháp.
Mỗi nét vẽ, là một đường máu sẽ chảy.
Mỗi điểm chấm, là một sinh mạng sẽ rơi.
Không có sự khoan nhượng.
Không có sự thương hại.
Bởi — ánh sáng chỉ tồn tại sau khi bóng tối bị đốt thành tro bụi.