Ngày ấy cuối cùng cũng tới.
Một năm âm thầm sắp đặt.
Ba mươi năm nhẫn nhịn chịu đựng.
Hôm nay — tất cả nợ máu, tất cả oán hận, đều phải bắt đầu thanh toán!
...
Trong khu rừng rậm tối tăm phía Tây Ngũ Tinh Môn, một trận pháp nhỏ được bí mật khắc dựng.
Một đầu trận nối thẳng hậu sơn, đầu kia... dẫn tới mật thất nơi Khâu trưởng lão bế quan.
Không ai biết.
Không ai đề phòng.
Tất cả đều diễn ra dưới một bàn tay vô hình: Vương Hùng.
Những phù văn ẩn trong lòng đất lặng lẽ phát ra ánh sáng mờ ảo, chuẩn bị khởi động thời khắc quyết định.
...
Giữa lúc ánh mặt trời xế xuống, một pháo hiệu đỏ như máu phóng thẳng lên trời cao.
ẦM!!!
Tiếng nổ như sét giáng giữa trời quang.
Tức thì, hàng trăm tu sĩ các môn phái lao ra khỏi rừng, từ bầu trời giáng xuống như lũ ưng săn mồi.
Pháp bảo, linh phù, trận bàn — đồng loạt xuất hiện, oanh kích ầm ầm.
Chiến dịch tập kích Ngũ Tinh Môn chính thức bắt đầu!
Các tu sĩ đồng thời bày thế trận, khóa chặt mọi lối thoát, quyết tâm một lưới bắt gọn kẻ phản bội.
...
Mục tiêu đầu tiên: Khâu trưởng lão!
Ngay tại mật thất hậu sơn, ba đạo kiếm quang như sấm sét ập xuống.
Ba tu sĩ Kết Đan kỳ đến từ ba đại phái:
Huyết Dương Tông.
Lam Phong Môn.
Thanh Nguyên Các.
Mỗi người bày ra toàn bộ thực lực ngay từ đầu, không cho Khâu trưởng lão nửa nhịp thở.
ẦM!
Pháp trận hộ thân trong mật thất bị đánh tan chỉ trong nháy mắt.
Khâu trưởng lão – một Kết Đan sơ kỳ, vốn đang luyện công, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ba đạo kiếm khí bổ trúng.
Máu tươi phụt ra từ miệng.
Lưng cong lại, bị đẩy bay ra sau mấy trượng.
– "Phản đồ! Phản đồ!!!"
Khâu trưởng lão gầm lên.
Cả đời lão lăn lộn máu tanh, hôm nay lại thành con mồi cho kẻ khác săn đuổi.
Thảm hại đến tột cùng.
...
Phía xa, trong một góc khuất, Vương Hùng thi triển Thất Thập Nhị Biến – Ẩn Hình Hóa Khí.
Khí tức hắn như nước hòa vào rừng rậm, mắt lạnh lẽo theo dõi tất cả.
Xích Lôi Đào Mộc Kiếm vẫn nằm yên trong túi trữ vật.
Hắn không nóng vội.
Chỉ khi thật cần thiết mới xuất thủ.
Bởi hôm nay — không phải lúc công khai.
Mà là đêm săn.
...
Khâu trưởng lão sau cú đánh lén, cơ thể nứt nẻ như gốm vỡ.
Hắn cố gắng vận linh lực phản kháng, nhưng ba Kết Đan kỳ đối phương đều lão luyện, vây chặt bốn phía, liên thủ công kích như nước lũ cuốn băng tan.
Không cho lão có đường thoát.
Chỉ sau năm mươi hiệp, Khâu trưởng lão đã bị ép đến tuyệt lộ.
Một cánh tay gãy gập, máu loang cả bộ y phục đen thẫm.
Mắt đỏ ngầu.
Hắn cắn răng, liều mạng xé một tấm truyền tống phù cuối cùng, thoát thân ra ngoài khu rừng.
Nhưng... Vương Hùng đã sớm đợi ở đó.
...
Ẩn thân như bóng ma, Vương Hùng nhẹ nhàng theo sát Khâu trưởng lão từ xa.
Mỗi bước đều lặng lẽ.
Mỗi nhịp đều chính xác.
Như một thợ săn nhẫn nại bám theo con mồi đang hấp hối.
Khâu trưởng lão không dám quay đầu.
Hắn chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng càng chạy... khí tức càng loạn.
Linh lực trong cơ thể hỗn loạn, Kết Đan dao động, miệng liên tục trào máu.
Đúng như kế hoạch.
...
Khi Khâu trưởng lão lảo đảo chạy đến một bãi đất trống nhỏ phía Đông thành, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Hắn ngã quỵ xuống.
Hộc máu.
Linh khí gần như cạn sạch.
Ánh mắt mờ dần, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời tối đen.
– "Chẳng lẽ... đây là... báo ứng?!"
Một tiếng thở dài từ trong bóng tối vang lên.
– "Không. Đây là... nhân quả."
ẦM!
Một tia sáng lấp loáng xuyên qua màn đêm.
Bắt đầu mở màn cho cuộc chiến định mệnh.
Vương Hùng không còn chỉ ẩn nấp mà từ từ hiện ra, tay nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị hoàn tất những món nợ mà thời gian tích lũy. Giữa lúc gió đêm gào rít, dòng máu nóng bắt đầu chảy xuống lưỡi kiếm — báo trước thời khắc quyết định số phận của tất cả.