Chương 254: Dị Thực Yêu Thành – Gặp Lại Huyền Vân Các

Vừa đặt chân vào nội thành Bách Yêu Quốc, Vương Hùng đã chủ động bước chậm lại, mắt nhìn quanh. Hắn không vào quán trọ ngay mà muốn xem thử yêu tộc sinh hoạt ra sao, có điểm nào khác biệt với phàm nhân. Mới vài bước đầu tiên, hắn đã cảm nhận rõ một bầu không khí... không mấy thân thiện. Không phải sự đe dọa, mà là mùi hương nồng nặc của sát khí, linh khí... và cả thịt sống.

Hai bên đường, không phải cửa hàng tạp hóa hay quán trà như ở nhân giới, mà là những sạp hàng quái dị, trưng bày những món ăn khiến cả người luyện đan như hắn cũng muốn... ói ra.

Một con yêu miêu đội mũ trắng, trên sạp là hàng chục con mắt voi còn động đậy, mỗi con mắt to như bát canh, mạch máu vẫn giật giật theo nhịp. Trên tấm bảng gỗ đề ba chữ nguệch ngoạc: “Mắt voi sống – dưỡng thần tăng trí.”

Gian bên cạnh là một ả báo tinh hai đuôi đang gắp từng khối óc khỉ còn nóng hổi bỏ vào khay đá. “Óc khỉ ăn sống – ngon khi còn ấm,” nàng ta cười, để lộ hàm răng nhọn hoắt.

Một sạp khác bày hẳn một thân người... nhưng không đầu. Trên tấm biển là dòng chữ đỏ máu: “Phàm nhân đồng nữ, thịt thơm mềm – chỉ còn một khúc.”

Chuột Thử Nhất Nhược trốn tọt vào cổ áo hắn, run như cầy sấy.

Quạ Ô Đạo Nha thì thốt ra một câu tiên tri khó hiểu: “Thịt người trăm năm, luyện ra trăm oan khí... Ăn nhiều, tâm ma tụ đủ, hoá thành Tà Thân...”

Vương Hùng khẽ truyền âm:

— “Các ngươi nhìn đi, con người có tà tu, yêu tộc cũng có tà yêu. Cùng là đồng loại mà ăn thịt chém giết lẫn nhau, chỉ vì một chữ: lợi.”

Trâu Ngưu Nhân gật đầu trầm ngâm, Chuột Nhất Nhược thì lí nhí:

— “Con... không muốn bị ăn.”

— “Yên tâm, còn ta ở đây, đệ tử của ta không ai dám đụng.” – Vương Hùng đáp nhẹ.

Bỗng hắn dừng chân. Trước mặt là một tòa lầu ba tầng, kiến trúc ngà đen, mái cong dát lam ngân, phía trên treo bảng gỗ khắc ba chữ: Huyền Vân Các.

Ánh mắt Vương Hùng hơi biến sắc. “Huyền Vân Các” là thương hội lớn ở nhân giới, chuyên bán vật phẩm quý, tổ chức đấu giá công bằng, có phân chi nhánh tại nhiều đại thành. Không ngờ ngay cả yêu thành cũng có phân hội?

Hắn tò mò bước vào. Cửa vừa mở ra, một mỹ nữ dáng người yểu điệu lập tức tiến tới tiếp đón. Nàng có đôi tai dài lông trắng, mắt hồng như ngọc, giọng ngọt như rót mật:

— “Kính chào quý khách. Thiếp là Tiểu Cừu, tiếp tân chi yêu của Huyền Vân Các. Quý khách lần đầu tới đây, xin cho hỏi muốn tham quan, mua vật phẩm hay tham gia đấu giá?”

Vương Hùng khẽ cười, lấy trong tay áo ra một lệnh bài ngọc màu huyết sắc. Đó là lệnh bài do Chu Dĩnh – tổng quản Huyền Vân Các tại Thành trì nhân giới – đã đích thân trao tặng, tượng trưng cho thân phận khách quý cấp cao.

Tiểu Cừu vừa nhìn thấy, hai tai nàng dựng đứng, ánh mắt lập tức nghiêm lại. Không nói không rằng, nàng vội vã thi lễ:

— “Xin quý khách chờ tại đây một chút. Thiếp lập tức vào bẩm báo quản sự!”

Chỉ vài nhịp thở sau, từ phía sau màn trướng, một mỹ nhân khác chậm rãi bước ra. Nàng mặc trường bào tím than, tóc búi cao, phía sau lưng có màng cánh trong suốt khẽ rung nhẹ — một con yêu dơi đã hóa hình. Mắt nàng sắc như dao, nhưng thái độ lại cực kỳ cung kính.

— “Tiểu yêu là Dơi Quỳnh, chấp sự Huyền Vân Các chi nhánh Bách Yêu Thành. Không ngờ quý nhân tới đây, thật vinh hạnh cho tiểu các. Xin mời quý khách vào trong nội điện, nơi này không tiện trò chuyện.”

Vương Hùng gật đầu, ánh mắt sắc bén đảo quanh lần cuối. Dù không nói ra, nhưng từ ánh mắt của Tiểu Cừu và Dơi Quỳnh, hắn hiểu rõ — cái lệnh bài này... còn có giá trị cao hơn hắn tưởng rất nhiều