Gió trên đỉnh núi Thiên Cơ thổi hiu hắt. Dưới ánh bình minh đầu đông, bóng bốn thầy trò lững thững rời khỏi Thiên Cơ Tử Viện, đi về phía nam.
Vương Hùng mặc đạo bào lam bạc, tay phải cầm sáo trúc( trên đường đi hắn bẻ 1 cây trúc làm sáo) tay trái nấm đốt nhạc, vừa đi vừa thổi bày dạo chơi ngân gian, khúc nhạc hắn vừa nghĩ ra ,chậm rãi cưỡi trên lưng một con trâu đen kỳ lạ, đầu to, sừng vàng uốn cong như trăng lưỡi liềm – Trâu Ngưu Nhân, đại đệ tử, hình thể to lớn nhưng tính khí điềm đạm, chuyên tu lực đạo và phòng ngự.
Vai trái hắn là Chuột Thử Nhất Nhược, nhị đệ tử, nhỏ như bàn tay, luôn run rẩy, nhưng lại sở trường ẩn thân và dò xét linh khí. Còn vai phải là Quạ Ô Đạo Nha, tam đệ tử, hình dạng chỉ như một con quạ lông đen mun, nhưng mỗi khi há mỏ thì toàn là lời tiên tri rợn tóc gáy.
Cả bốn hướng về phía Biển Mê Linh, vùng sương mù bất tận, nơi có thể tìm thấy Tịnh Thủy Vân Kết – giọt sương đầu tiên rơi lúc trăng lặn, ngay trước khi bình minh lên, một tài liệu tối quan trọng để hoàn tất Nguyệt Quang Thời Không . Năm vật liệu trước đã thu đủ, còn thiếu thứ này.
Khổ nỗi, vùng biển Mê Linh lại thuộc về Bách Yêu Quốc – một quốc độ không người cai trị, chỉ có yêu. Vị vua nơi đó là Nguyên Anh Sơ Kỳ – Huyền Sâm Yêu Đế, người thống lĩnh hàng trăm tộc loại: hồ, miêu, hạc, quy, long xà, mộc linh, thậm chí cả yêu từ cổ lâm.
Vương Hùng dừng lại trước cổng thành, ngẩng nhìn cánh cổng đen khắc chữ " Bách Yêu Giới", nơi yêu thú nửa người nửa quái lởn vởn, mắt đỏ long sòng sọc, móng tay dài như kiếm, cặp mắt nheo lại nhìn từng người qua đường như nhìn thức ăn.
Một tên bán cá đứng đó, đầu cá mình người, miệng cười toe toét, tay kéo xe đầy cá sống... đang rên rỉ.
Một ả mỹ nhân thướt tha như tiên, nhưng sau gáy mọc hai mắt phụ trợ, dõi khắp bốn phương. Phía sau, một ông lão gù lưng rao bán dược liệu... nhưng thân thể mọc đầy vảy rắn, giọng nói pha lẫn tiếng rít.
Yêu cây nơi đây cũng không kém phần quái dị. Một cây liễu mọc giữa quảng trường, rễ như móng tay, lá liễu như tóc, đang chải chuốt mái tóc mình bằng chiếc gương đồng. Bên hông chợ, một khúc gỗ mục cựa quậy rồi hóa thành một gã lùn, thè lưỡi dài cả thước liếm mấy quả trái cây trên sạp.
Xa xa, tiếng rống của Yêu thú thủy vực vang lên, một con cá voi có bốn chân đang bò trên phố, chở hàng hóa, miệng nói tiếng người: “Tránh ra! Tránh ra! Cá voi có việc gấp!”
Vừa bước vào cổng thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vương Hùng. Hàng trăm ánh nhìn soi mói, dò xét, bất ngờ đến đáng sợ.
Chuột Thử Nhất Nhược nhắc nhỏ:
— “Sư tôn... trên người người không có yêu khí...”
Quạ Ô Đạo Nha phụ họa, giọng khàn:
— “Chúng nó ngửi ra ngay! Chỉ cần một kẻ không mang yêu khí... sẽ thành thịt nướng ngay giữa quảng trường...”
Trâu Ngưu Nhân hừ mũi:
— “Ta đạp chết ba tên thì sư tôn vẫn phải bỏ chạy. Nơi này không đùa được đâu.”
Vương Hùng cau mày, rồi sực nhớ: trong đan điền hắn vẫn còn nội đan của Lục Vĩ Yêu Hồ
Hắn lập tức vận linh quyết Huyễn Hình Hồ Ảnh, niệm chú ba tiếng, phía sau lưng bỗng vù vù ba chiếc đuôi cáo bạc trắng bung ra, quấn lấy nhau nhè nhẹ lay động, linh khí mờ mờ như trăng tàn.
Trong tích tắc, cả quảng trường đang nhìn hắn đều... quay đi như chưa hề thấy gì. Một tên yêu nhân rít lên:
— “Thì ra là mị hồ tộc... Từ xa đã nghe thấy mùi hôi hồ ly tinh! Tránh ra! Tránh ra!”
Ngay cả cây liễu kia cũng cúi đầu khẽ khàng, mái tóc liễu buông rũ, không rít gió nữa.
Ba đệ tử đồng loạt gật đầu hài lòng, Quạ Ô Đạo Nha thậm chí kêu "quạ!" một tiếng, ra vẻ mừng rỡ.
Vương Hùng mỉm cười:
— “Thành này yêu tộc đủ dạng, sơ sẩy là thành mồi tròn miệng chúng ngay. Nhưng cũng là cơ hội để Chúng ta mở mang tầm mắt... phải tranh thủ.”
Cả bốn lại tiếp tục lên đường, đi sâu vào nội thành yêu giới – nơi mà ánh trăng sắp tắt, và Tịnh Thủy Vân Kết chỉ rơi xuống trong khoảnh khắc duy nhất.