Chương 252: Thần Ma Lưỡng Diện – Truyền Nhập Bí Biến

Vương Hùng còn chưa hết bàng hoàng. Hai chữ “nhập ma” như mũi đinh cắm sâu vào đạo tâm hắn.

Từ thuở bước chân vào con đường tu tiên, hắn luôn mang trong lòng niệm thiện. Lạc Minh Cốc sụp đổ, hắn sống sót, không phải để trả thù, mà để gìn giữ con đường mà chư vị tổ sư đã dựng nên: cứu vớt, dẫn lối, truyền đạo – không phải đồ sát, phản nghịch, ma loạn.

Hắn nhìn chăm chăm vào Thiên Cơ Tử, giọng trầm lại:

“Nhập ma? Vãn bối chưa từng có ý niệm tà tâm. Sao có thể bước vào con đường trái nghịch?”

Thiên Cơ Tử khẽ cười, trong mắt đầy vẻ từng trải:

“Ma… không nhất thiết là tàn sát. Cũng không nhất thiết là phản nghịch. Ma… là khi tâm ngươi lệch khỏi chính niệm ban đầu, bị dục niệm, oán niệm, chấp niệm nuốt chửng. Khi đạo bị bóp méo, dù bắt đầu bằng thiện ý, kết quả vẫn là ma đạo.”

Ông chậm rãi bước xuống khỏi đài, tay đặt nhẹ lên vai Vương Hùng, đôi mắt hằn đỏ nhìn sâu vào mắt hắn:

“Ngươi hỏi ta, vì sao tương lai của ngươi lại chia nhánh thành cả thần và ma? Bởi vì bản chất của ‘Thất Thập Nhị Biến’ – không chỉ là biến hóa về thân pháp hay chiến lực.”

Vương Hùng giật mình. Hắn từng nhặt được tàn quyển công pháp này hắn thu trữ từ khắp nơi tới nay mới được 13 biến trong 72 biến. Nhưng đến nay vẫn chưa hiểu rõ uy lực thực sự.

“Ngươi biết bao nhiêu về Thất Thập Nhị Biến?” – Thiên Cơ Tử hỏi.

Vương Hùng trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

“Chỉ biết sơ lược. Mỗi biến là một loại đại pháp thuật, có thể thay đổi thân hình, tâm cảnh, thậm chí lĩnh vực pháp tắc…”

Thiên Cơ Tử gật đầu:

“Chỉ đúng một phần. Trong đó có hai biến tối thượng, gọi là Nhị Đại Nguyên Biến. Một là ‘Tinh Số Biến’, giúp suy diễn thiên cơ, bói toán cát hung, đổi mạng tính thời. Hai là ‘Bố Trận Biến’, nhìn một lần là hiểu cách phá hoặc vận hành bất kỳ đại trận nào.

Vương Hùng nhíu mày: “Tinh số… và trận pháp?”

“Đúng.” – Thiên Cơ Tử tiếp lời – “Sở dĩ đạo môn chúng ta còn tồn tại đến ngày nay là vì có truyền thừa này. Bao lần ma đạo vây diệt, đều nhờ đại trận truyền thừa giữ được huyết mạch. Còn tinh số – vốn là bí pháp có thể nhìn trước thiên kiếp, đổi lấy cơ hội sống sót, hoặc nghịch chuyển một trận đồ định mệnh.”

“Nhưng…” – ông chỉ vào lòng ngực mình – “cái giá phải trả là đạo hạnh, là tuổi thọ. Không cẩn thận, sẽ tự hủy căn cơ, rơi vào cảnh nửa thần nửa quỷ.”

Vương Hùng im lặng.

Một lúc sau, hắn hỏi:

“Vì sao lại truyền cho vãn bối? Nếu nguy hiểm như thế…”

Thiên Cơ Tử mỉm cười, ánh mắt như xuyên qua thời gian:

“Vì sau quẻ hôm nay, ta biết… ta phải ngủ say ngàn năm để hồi phục. Nếu không, đạo tâm tan vỡ, thần hồn phân liệt.”

“Ngươi, Vương Hùng, là kẻ duy nhất trong trăm năm qua có thiên mệnh hỗn độn – vừa là nhân quả, vừa là biến số. Truyền cho ngươi, có thể đổi lấy một cơ hội. Không chỉ cho ngươi, mà cho muôn dân trăm họ sau này.”

Nói rồi, ông vươn tay, ngón trỏ sáng lên như một vì sao.

“Ta truyền cho ngươi ‘Tinh Số Biến’ và ‘Bố Trận Biến’. Nếu ngươi không muốn rơi vào con đường nhập ma, thì hãy dùng hai biến này như ánh đèn soi lối.”

Luồng linh lực như tinh vũ ngưng tụ, hóa thành hai đạo phù văn bay thẳng vào mi tâm Vương Hùng.

“Ầm!”

Cả đầu hắn như bị sét đánh, vô số đạo văn trận pháp, số học, chu thiên đại cát – tiểu hung – âm dương lưỡng nghi... tràn vào thức hải, quấn quanh đan điền và tâm cung. Hắn suýt nữa quỵ ngã.

Chưa kịp lên tiếng, Thiên Cơ Tử đã phất tay áo. Một luồng lực truyền tống cực mạnh bọc lấy hắn.

“Chờ đã! Vãn bối còn chưa—”

Ầm!

Thân ảnh Vương Hùng biến mất trong làn khói trầm hương.

Trước khi tan hẳn, hắn còn nghe tiếng thì thầm vang vọng:

“Có thần trong ngươi… cũng có ma trong ngươi… Người quyết định, là chính tâm.”

Cánh cửa Thiên Cơ Các khép lại.

Trong gió, trầm hương vẫn chưa tắt.