Trước cổng Thiên Cơ Các, hai thư đồng áo lam cúi mình thi lễ, đồng thanh nói:
“Vương đạo hữu, sư tôn đã biết trước ngươi sẽ đến. Xin theo bọn ta.”
Vương Hùng hơi chột dạ, nhưng vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, gật đầu bước theo. Dọc hành lang cổ kính, khí tức âm trầm trôi nhẹ. Hắn âm thầm vận linh thức, lòng cảnh giác.
Qua mười hai cửa vòm uốn lượn như mê cung, cuối cùng đến trước một tòa lầu bát giác hình bát quái, chính giữa có chiếc đỉnh đồng ba chân đang cháy trầm hương ngùn ngụt.
Một đạo nhân tóc trắng rối như cỏ khô, mắt khép hờ ngồi xếp bằng trên đài cao, trước mặt bày mai rùa, đồng xu, và một lư hương đỏ lửa.
Không đợi Vương Hùng lên tiếng, đạo nhân mở miệng:
“Ngươi là người thứ ba đến xin quẻ trong trăm năm qua. Nếu không phải quẻ mệnh của ngươi chạm vào thiên đạo, bần đạo đã không gặp.”
Vương Hùng chắp tay: “Hậu bối Vương Hùng, xin được thiên cơ tử tiền bối chỉ điểm: liệu Lạc Minh Cốc có ngày khôi phục?”
Thiên Cơ Tử mở mắt, đôi đồng tử sâu như vực thẳm:
“Bói toán không phải chuyện chơi. Mỗi lần tiết lộ thiên cơ đều hao tổn đạo hạnh, nghịch thiên mà đi. Bần đạo tu đời thứ bảy, trăm năm chỉ dám gieo bốn quẻ. Hai quẻ đã ứng, một mở thời tranh thiên vị đạo, một dẫn loạn chiến tông môn Nam vực.”
Ông chỉ tay về phía mai rùa và đồng xu:
“Còn hai quẻ. Mà mệnh ngươi lại nằm trong số ít có thể xoay chuyển càn khôn, đảo nghịch âm dương. Ngươi muốn xem, vậy hãy cùng ta chứng kiến.”
Thiên Cơ Tử đưa tay vỗ lên mai rùa một cái. Mai rùa sáng lên, lơ lửng giữa không trung.
Ông rút ra ba đồng tiền cổ màu xanh đen, mặt một khắc chữ “thiên”, mặt kia “địa”.
“Quẻ thiên cơ dùng lục dao. Ba đồng, gieo sáu lần. Âm dương, động tĩnh đều ghi lại. Hư thật chưa biết, nhưng kết quả sẽ là mệnh số tương lai.”
Lạch cạch!
Lần gieo thứ nhất — hai thiên, một địa.
“Dương.”
Lần thứ hai — ba thiên.
“Thái dương – động hào.”
Gieo đến lần thứ tư thì đột nhiên, trời đang trong xanh bỗng nổi gió. Mây đen từ bốn phương kéo đến, như có một thế lực vô hình đang tụ hội.
Lần thứ sáu kết thúc, mai rùa tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, đồng xu tự xếp thành trận hình. Bỗng một tia điện từ trời giáng xuống!
Ầm!
Sấm nổ long trời, lôi quang đánh thẳng vào giữa đài bát quái. Thiên Cơ Tử chưa kịp thu tay đã bị chấn động bật ngửa, miệng phun máu tươi.
“Tiền bối!” – Vương Hùng kinh hãi bước lên, linh lực trào ra đỡ lấy ông.
Thiên Cơ Tử xua tay, gượng ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu:
“Không sao. Ta… nhìn thấy quá nhiều thứ không nên thấy. Thiên uy cảnh cáo.”
Vương Hùng cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao lại lôi kiếp?”
Thiên Cơ Tử không trả lời ngay, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào hắn, rồi giơ tay chỉ:
“Là thần… cũng là ngươi.”
“Nhập ma… cũng là ngươi.”
Vương Hùng chấn động.
Thiên Cơ Tử nói chậm rãi, như khắc từng lời vào thiên địa:
“Lạc Minh Cốc có tồn tại hay không, không nằm ở hình hài một tông môn, mà nằm trong lòng ngươi. Có người, có đạo, có chí, thì Lạc Minh Cốc ở đó.”
“Còn ngươi... tương lai phân nhánh vô số. Có nhánh, ngươi thành thần, vượt quá cả Tiên Giới, trở thành một trong Thất Thánh Chân Tôn. Có nhánh, ngươi nhập ma, thiêu đốt thiên hạ, vạn tộc đồ thán vì một người.”
“Cái ta thấy, là tất cả… cũng là không gì chắc chắn.”
Ánh mắt ông tối lại: “Lời cuối – quẻ của ngươi… là Càn Vi Thiên – Thái Dương biến Lôi Kiếp. Cực dương sinh cực âm, thịnh cực tất suy, tất cả phụ thuộc vào tâm.”
Gió cuốn trầm hương tan vào không khí, đồng xu rơi xuống phát ra tiếng lạch cạch cuối cùng.