Chương 250: Ngọc Địa Dẫn Đường – Cơ Viện Định Duyên

Núi Lưỡng Tượng đứng sừng sững giữa trời chiều, bóng núi kéo dài như hai cánh cổng đá khổng lồ chắn ngang lối đi. Con trâu đen chậm rãi tiến bước theo lối mòn phủ rêu xanh, tiếng vó đều đều đập nhẹ lên đá núi vọng thành âm điệu cổ xưa. Trên lưng trâu, Vương Hùng ngồi vững như tảng đá ngàn năm, tay nắm chặt viên Ngọc Địa Đạo đang tỏa linh quang mờ mờ, phản chiếu ánh tà dương rực rỡ cuối chân trời.

Gió núi lồng lộng, thổi tung tà áo xám tro đã bạc màu của hắn. Con quạ đen từ trên cây bay vụt theo sau, lượn một vòng rồi đáp xuống vai trái. Chuột xám ló đầu khỏi tay áo phải, lặng lẽ ngó quanh như canh chừng sát khí.

Đến giữa khe núi hẹp – nơi hai vách đá dựng đứng chỉ cách nhau một sải tay – Vương Hùng ghìm trâu lại, nhảy xuống đất. Trước mặt hắn không có đường, chỉ là một khoảng trống bình thường, thậm chí có chút mờ mịt như bị sương núi che phủ.

Hắn lấy viên Ngọc Địa Đạo giơ cao ngang trán, khẽ niệm:

— “Địa linh chỉ lộ, phá mê khai huyền.”

Lập tức, viên ngọc phát sáng. Ánh linh quang màu đất nâu xoáy tròn trong lòng bàn tay, rồi vọt ra trước mặt như dòng suối nhỏ chảy ngược. Ánh sáng ấy lao thẳng vào khe núi rồi tản ra, phác họa một trận pháp khổng lồ ẩn hình – Thiên Cơ Mê Trận.

Hàng loạt phù văn màu đồng hiện lên giữa không trung, xoay tròn quanh vách đá. Tầng tầng lớp lớp lưới khí xoắn ốc chồng lên nhau như tằm giăng tơ, vừa đẹp huyền bí vừa mang sát khí ngầm. Có nơi ánh lửa bập bùng, có đoạn thì băng tuyết rơi lả tả như giữa mùa đông. Một vài khe hở giữa không trung thỉnh thoảng lóe lên lưỡi đao khí vô hình, lạnh buốt tận xương.

Ngọc Địa Đạo rọi đến đâu, phù văn co lại đến đó, tạo thành một con đường hẹp như sợi tóc. Vương Hùng hít sâu một hơi, bước chân vào mê trận, vừa vào toàn thân mất hết linh lực. Mỗi bước đều phải chính xác như theo nhịp trận đồ, sai nửa phân là rơi vào sát khí ngũ hành.

Quạ bám sát bên vai, chuột nín thở trong tay áo. Cả ba lặng lẽ vượt qua những tầng ảo ảnh: có lúc như rơi vào biển lửa, có khi như dấn thân vào hố băng, lại có đoạn đường mù mịt khí độc như sương mù đậm đặc. Nhưng dưới dẫn dắt của viên ngọc, Vương Hùng bước qua từng nguy hiểm không chút sai lệch.

Khi bước chân thứ chín mươi chín hạ xuống, trận pháp sau lưng đột nhiên rung lên. Toàn bộ phù văn như bị rút cạn linh lực, nổ lách tách rồi tan biến thành khói mờ. Không gian trở nên sáng rõ. Trước mặt hắn, một bậc đá dài dằng dặc hiện ra, dẫn lên giữa hai mỏm núi – nơi tọa lạc của Thiên Cơ Tử Viện.

Đó là một tòa viện nhỏ mái ngói rêu phong, cổng gỗ lim đen khép hờ, hai bên tre già xào xạc trong gió. Trước cổng có hai thiếu niên thư đồng, phục sức đơn giản nhưng sạch sẽ, thần thái lanh lợi. Một người áo xanh, tóc cột sau đầu, tay cầm quạt giấy. Người còn lại áo xám, đeo túi vải bên hông, mắt sáng như sao đêm.

Cả hai cùng chắp tay thi lễ khi Vương Hùng đến gần.

Thư đồng áo xanh mỉm cười:

— “Vương đạo hữu, chúng ta đợi đã lâu.”

Thư đồng áo xám tiếp lời:

— “Sư tôn Thiên Cơ Tử dặn, hôm nay có người mang Ngọc Địa Đạo đến cửa. Nếu thấy, chúng ta phải ra đón.”

Vương Hùng khẽ nhíu mày:

— “Các ngươi… đã biết ta sẽ tới?”

Thư đồng áo xanh gật đầu, nhoẻn miệng cười như gió xuân:

— “Sư tôn tính trước thiên cơ, nói hôm nay có người đủ tâm – đủ pháp – vượt trận mà vào. Dặn chúng ta pha sẵn trà, quét sân, và chuẩn bị phòng khách.”

Thư đồng áo xám nâng tay mời:

— “Xin đạo hữu vào. Người đã qua được trận, tức là hữu duyên. Sư tôn đã đợi lâu rồi.”

Vương Hùng đứng lặng một thoáng, ánh mắt khẽ dao động. Hắn nhìn lại khe núi sau lưng – nơi ánh nắng chiều đã nhạt dần, trận pháp cũng không còn dấu tích.

Hắn dặn dò ba đệ tử đứng ngoài

Quạ đậu lên sừng trâu, chuột cỡi lên chân trâu.

Hắn bước lên bậc thềm, đi theo hai thư đồng. Cổng viện hé mở, gió thổi nhẹ qua, mang theo hương đàn hương nhè nhẹ. Ánh sáng phía sau cổng dường như không đến từ mặt trời – mà từ một trí tuệ ngàn năm đang lặng lẽ đợi người hữu duyên đến gặp.