Mặt trời chiều buông ánh hoàng hôn trải dài trên đồng cỏ hoang vu. Giữa con đường đất nứt nẻ, một con trâu đen vạm vỡ bước chậm rãi, lặng lẽ như thể chở cả trời đất trên lưng. Ngồi trên lưng trâu là một mục đồng vận đạo bào đã bạc màu, vành nón lá rộng sụp che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực như sao, sâu thẳm như biển đêm.
Trên vai trái của mục đồng là một con quạ đen, bộ lông óng mượt như tẩm mực tàu, đôi mắt linh động, tinh anh. Vai phải là một chú chuột nhỏ lông xám tro, răng cửa nhấp nháy, tay cầm mẩu bánh bao khô nhấm nháp không ngừng. Người, quạ, chuột – ba sinh linh kỳ dị – sóng vai thẳng tiến về phương Đông Nam, nơi chân trời xa mờ có núi Lưỡng Tượng dựng đứng, chốn ẩn cư của Thiên Cơ Tử Viện.
Gió xuân dọc đường nhẹ thổi, mang theo hương rơm khô, mùi lá non mới nhú, đôi khi lẫn cả khói bếp của những mái tranh xa lắc. Trâu ung dung gặm cỏ bên đường, quạ lim dim ngủ gật, chuột thì vừa ngáp vừa gặm bánh, mỗi bước đều như một khúc trường ca dọc theo thiên đạo. Riêng mục đồng không nói một lời, ung dung như thể ba tháng hành trình chỉ là phút dạo chơi.
Mãi cho đến khi bóng núi Lưỡng Tượng hiện rõ nơi chân trời, mục đồng mới cất tiếng khẽ như gió thoảng:
— “Tới lúc rồi.”
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng trâu. Con quạ vỗ cánh bay lên đậu trên cành cây, chuột lắt cũng chui tọt vào tay áo hắn, để lại đôi mắt lấp lánh ngó nghiêng.
Vương Hùng – chính là mục đồng ấy – rút ra từ tay áo một cành ngọc trúc nhỏ, dài đúng một gang tay, cắm thẳng xuống đất giữa ngã ba đường. Hắn trải mảnh lụa vàng thêu bát quái lên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống, linh khí quanh thân khẽ dao động như sóng nước.
Hít một hơi dài, Vương Hùng bắt đầu vận chuyển linh lực, thi triển một trong bảy mươi hai phép cổ xưa.
— “Thất Thập Nhị Biến – Thỉnh Tiên Phép!”
Tiếng niệm pháp vừa dứt, linh khí cuồn cuộn tụ lại quanh hắn. Tay trái vẽ ba vòng tròn trong không trung, tay phải kết ấn liên hồi, mười ngón tay múa như ảo ảnh, chuyển động nhanh đến độ chỉ thấy hư ảnh lướt qua. Chân trái giậm mạnh xuống đất, âm thanh trầm đục vang lên, làm đất khẽ chấn động. Đôi mắt hắn bừng sáng ánh kim quang chói lọi.
— “Thổ Địa nơi đâu, mau mau hiện thân, nghe ta điều khiển!”
Chân phải dậm xuống lần nữa. Mặt đất ngay trước mặt rạn ra một khe nứt nhỏ hình chữ “Địa”. Từ trong đó, từng sợi khói nâu mờ bốc lên, cuộn xoắn như lò gốm nung nóng.
Một bóng hình thấp bé hiện ra – là một ông lão nhỏ bằng búp bê, râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào làm từ đất sét, tay chống gậy trúc, đôi mắt đục mờ nhưng sâu thẳm lạ thường.
— “Bần đạo là Thổ Địa vùng Lưỡng Tượng, kính bái đạo sĩ thỉnh pháp. Xin hỏi, có điều chi sai khiến?”
Vương Hùng chắp tay hành lễ:
— “Tại hạ Thạch Sanh, tu sĩ tán tu không môn phái không gia tộc, hôm nay hành pháp thỉnh tiên, cầu xin ngài giúp một việc nhỏ: xin hiện thân chỉ đường vào Thiên Cơ Tử Viện – nơi ẩn cư của Thiên Cơ Tử.”
Thổ Địa nheo mắt, nhìn hắn chăm chú rồi khẽ gật đầu:
— “Thượng tiên đi đúng đường. Viện nằm giữa khe đá sâu giữa hai mỏm núi, bị trận pháp che lối. Người phàm chẳng thể thấy, tu sĩ không dẫn đường ắt lạc.”
Ông lão giơ gậy gõ nhẹ “cốc cốc” xuống đất. Một luồng linh quang nâu đất tỏa ra theo hình xoắn ốc, rồi ngưng tụ thành một viên ngọc đất lấp lánh – như hấp thu tinh hoa linh mạch mà thành.
— “Đây là Ngọc Địa Đạo, cầm lấy. Nó sẽ chỉ đúng lối, tránh mọi mê trận, thú dữ, và tà khí. Nhưng… khi người bước vào, toàn bộ pháp lực sẽ bị phong tỏa trong ba canh giờ. Thiên Cơ Tử muốn thử tâm ý, không chỉ tài nghệ. Người có dám chăng?”
Vương Hùng mỉm cười:
— “Được.”
Thổ Địa cười hiền:
— “Vậy ngày hãy đi đi. Đến cổng viện, gõ ba tiếng, niệm tám chữ: ‘Thiên cơ bất lộ, duy hữu chân tâm.’ Nếu hợp mệnh, cửa mở. Nếu không… có tài cũng vô ích.”
Vương Hùng lấy từ tay áo ra hai lọ đan dược – một lọ chứa “Thanh Linh Tán” hồi phục linh lực, một lọ “Tụ Khí Hoàn” giúp tăng tốc tu luyện. Hắn cung kính trao cho Thổ Địa:
— “Tặng thổ địa chút lễ mọn gọi là cảm tạ chỉ lối và tương trợ.”
Thổ Địa cầm lấy, vui vẻ cảm tạ rồi chậm rãi tan vào lòng đất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Vương Hùng cẩn trọng nhặt lấy viên ngọc đất, giắt lên trán, linh quang khẽ dao động hòa với linh lực. Hắn leo lên lưng trâu, nhẹ nhàng vỗ cổ nó.
Trâu rống khẽ một tiếng, rồi lại chậm rãi tiến bước, như hiểu rõ nhiệm vụ trước mắt.
Gió núi nổi lên, mây kéo thành từng dải như lụa trắng vắt ngang trời. Ba tháng hành trình đã qua. Trước mắt là thử thách mới – thử thách của tâm, của trí, và của mệnh.