Bịch!
Thân thể dài ngoằng của Xà yêu đập mạnh xuống mặt đất, tạo nên một vệt dài cháy xém, bốc khói nghi ngút. Lần này, nó không còn ngóc đầu dậy được nữa. Hai mắt trợn trừng, mảng vảy trên cổ bị rách toạc, máu xanh đậm chảy ra loang lổ, sùi bọt trên đất đá nóng bỏng.
Trên tàn tích chiến trường, con chồn lắt chồm lên lưng rắn, hai tay chống nạnh, mắt sáng rực nhìn quanh như thể tuyên bố: "Lão chồn ta thắng rồi!"
Vương Hùng đứng từ xa, gật đầu nhẹ. Hắn lật tay áo, một luồng pháp quang bắn ra, hoá thành sợi dây xích bằng linh lực trói chặt thân thể Xà yêu, đề phòng nó sống dậy lần cuối. Tuy vậy, khi đến gần, hắn đã xác nhận: yêu đan vỡ nát, thần thức tan biến. Con rắn tinh này đã chết thật sự.
Bên cạnh, hai đệ tử Ô Đạo Nhân và Thử Nhất Nhược vẫn còn chưa hoàn hồn.
— “Trận chiến này… đúng là mở mang tầm mắt!” – Ô Đạo Nhân thở hắt ra, giọng kính phục.
— “Chỉ một biến hóa nhỏ… mà xoay chuyển cục diện lớn…” – Thử Nhất Nhược lẩm bẩm như đang ghi nhớ bài học thuộc lòng.
Vương Hùng không đáp. Hắn tiến đến chồn lắt – giờ đang thở hổn hển bên xác rắn – rồi phất tay một cái.
— “Giải biến hình.”
Vèo!
Ánh sáng nhàn nhạt bao quanh chồn, rồi thân thể nhỏ bé đó dần lớn lên, biến trở lại hình dạng cao lớn lực lưỡng của Ngưu Nhân. Tuy nhiên, hắn đang thở dốc, ngồi phệt xuống đất, mặt mày nhợt nhạt.
— “Sư tôn… con… đánh thắng rồi…”
— “Tốt. Nhưng linh lực gần cạn, không được chủ quan.” – Vương Hùng lấy từ trong tay áo một viên đan dược màu vàng kim, to bằng ngón cái, đưa qua.
— “Đây là Hồi Nguyên Kim Đan, chỉ dùng khi đã tận lực. Ăn đi, điều tức mười nhịp thở.”
Ngưu Nhân không nhiều lời, cung kính nhận lấy rồi nuốt vào. Ngay lập tức, ánh sáng ấm áp lan khắp thân thể hắn. Mạch máu đang rạn nứt dần ổn định, da thịt sạm đen vì hỏa độc cũng từ từ phục hồi.
Vương Hùng quay sang, cúi người kiểm tra xác rắn. Dưới vảy là lớp thịt trắng ngà trơn láng, vẫn còn chút nhiệt. Hắn lấy ra một túi trữ vật đặc chế, bắt đầu thu lấy các bộ phận giá trị: nanh rắn, túi độc, vảy bụng, mắt xà, và cả xương sống. Mỗi thứ đều có thể luyện đan hoặc chế pháp khí.
Khi hắn vừa kết thúc thu thập, từ phía xa đã có tiếng bước chân rầm rập. Những người dân làng gần khu vực – chủ yếu là tán tu và dân phàm sống nhờ săn bắt – lũ lượt kéo tới, khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tràn đầy cảm kích.
Một cụ già râu bạc trắng tiến lên, lưng còng nhưng ánh mắt sáng quắc:
— “Chư vị tiên nhân… đã diệt trừ Xà yêu hại làng, ân đức này chúng ta không dám quên!”
Phía sau là hàng chục người trẻ, phụ nữ, và cả trẻ em. Có người dâng lên thúng bánh, có người mang theo rượu quê, có người thì cầm tay lũ trẻ, quỳ xuống hành lễ.
— “Cảm ơn các vị tu sĩ đã cứu mạng chúng tôi!”
— “Nếu hôm nay các vị không đến kịp, có lẽ cả thôn đã hóa tro…”
Ngưu Nhân lúng túng gãi đầu. Ô Đạo Nhân và Thử Nhất Nhược cũng ngượng ngùng, không quen với cảnh được người đời tôn kính như vậy.
Vương Hùng dùng pháp lực nâng đỡ toàn bộ dân chúng đang quỳ lạy, giọng bình thản:
— “Xà yêu đã bị diệt, nơi đây an toàn. Mọi người lo dọn dẹp và canh chừng, nếu còn xót lại chỉ là một vài rắn nhỏ chưa có linh trí không đáng sợ.
Ông cụ cúi đầu thật sâu:
— “Dạ, dạ… Chúng tôi sẽ luôn nhớ ơn các vị. Nếu sau này cần gì… xin cứ nói, chúng tôi dù chết cũng báo đáp.”
Vương Hùng khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì thêm. Hắn dẫn đệ tử rời đi giữa tiếng cảm ơn, cúi chào và ánh mắt đầy thành kính của người dân.
Trên đường quay lại trạm dịch tu chân gần đó, Thử Nhất Nhược vẫn còn quay đầu nhìn về phía sau, lẩm bẩm:
— “Không ngờ, một trận chiến mà có thể đổi lấy lòng dân thế này…”
Vương Hùng nghe vậy, khẽ đáp:
— “Trừ yêu không chỉ vì bản thân, tôn chỉ tông môn chúng ta lấy thiện làm gốc, tạo phước cho chúng sinh, không cầu danh lợi, càng không mong được hồi báo.
Ngưu Nhân gãi đầu:
— “Sư tôn, con nhớ rồi.
Cả ba đồng loạt quỳ lại lời răn dạy của Vương Hùng . Trận chiến kết thúc, nhưng bài học để lại còn mãi về sau.