ẦM!!!
Trận chiến giữa Ngưu Nhân và Xà yêu tiếp tục nổ ra ác liệt giữa vùng đất trọc cháy đen. Bụi đất cuộn lên mù mịt, cây cối xung quanh bị thiêu rụi, mặt đất nứt toác từng mảng như vừa trải qua một trận động đất cấp tám.
Ngưu Nhân vung phủ, từ mặt đất trồi lên những mũi nhọn bằng đá đâm thẳng vào thân thể xà yêu. Nhưng Xà yêu trườn lượn đầy linh hoạt, tránh né từng đòn sát thủ. Ngọn lửa đỏ tím quanh thân nó bốc cháy không ngừng, phun ra từng cột độc khí xanh lè khiến mặt đất cháy sùi bọt.
Hai bên giằng co. Một kẻ như núi di động, mỗi bước chân như xé toang lòng đất. Một kẻ như lửa ma trườn uốn, mỗi lần lượn là hỏa độc thiêu trời.
Vương Hùng đứng trên đỉnh một tảng đá lớn, hai tay chắp sau lưng, mặt không biểu cảm. Bên cạnh là hai đệ tử – Ô Đạo Nhân trong bộ y phục đen tuyền như bị lửa hun cháy, và Thử Nhất Nhược mặc áo xám tro, dáng vẻ lén lút như một tên ăn trộm đang luyện chính đạo.
Vương Hùng không nhìn họ, chỉ nhẹ giọng hỏi:
— “Hai ngươi nhìn trận chiến này… học được gì?”
Thử Nhất Nhược gãi má, chắp tay nhỏ giọng:
— “Bẩm sư tôn, đồ nhi thấy trâu sư huynh biết tận dụng ngũ hành tương sinh, thổ khắc thủy, hỏa sinh thổ, lấy thổ chống hỏa độc, tránh bị áp đảo hoàn toàn.”
Ô Đạo Nhân gật đầu theo:
— “Đúng vậy, tuy yếu thế một cảnh giới, nhưng hắn biết vận dụng ưu thế thuộc tính nên chưa đến mức thất bại.”
Vương Hùng nhếch môi:
— “Đúng, nhưng chưa đủ.”
Hắn nhìn về phía Ngưu Nhân đang lồng lộn trong chiến trường:
— “Hắn chỉ biết dùng ngũ hành sinh khắc mà không biết biến hóa chiến lược, lấy cứng đối cứng, kéo dài sẽ tổn hao linh lực. Nếu là chiến thật sinh tử, dù thắng cũng thua thiệt.”
Nói rồi, hắn khẽ lật tay, truyền âm nhập mật:
— “Ngưu Nhân, nghe rõ. Rắn tinh hơn ngươi một cảnh giới, cứ lấy cứng chọi cứng sẽ bất lợi. Kéo dài tất sinh biến. Hãy vận dụng phép giả hình trong Thất Thập Nhị Biến. Dùng trí, không chỉ dùng lực.”
Đang đánh hăng, Ngưu Nhân nghe âm thanh quen thuộc truyền vào đầu, mắt hắn sáng lên.
— “Sư tôn… vậy đồ nhi biến thành đại bàng được không? Khắc chế rắn!”
Từ xa, truyền âm của Vương Hùng như gõ vào đầu hắn:
— “Con trâu ngốc! Đại bàng tuy khắc rắn nhưng chỉ lợi thế khi bay lượn rồi bất ngờ bổ nhào. Ngươi đang bị vây dưới đất, làm sao bay lên giữa lốc hỏa độc? Biến thành… chồn!”
Ngưu Nhân trợn tròn mắt, rồi lập tức hiểu ra, ánh mắt lộ vẻ phục sát đất.
— “Sư tôn quả nhiên cao kiến!”
Ngay sau đó, hắn quát vang:
— “Thất Thập Nhị Biến – Phép Giả Hình: Chồn Lắt!”
Một làn khói mỏng mờ ảo bao phủ quanh thân thể cao lớn của hắn. Cơn lốc xoáy cuốn lên, chỉ để lại một thân ảnh nhỏ nhắn, lưng cong, đuôi dài, bốn chân thấp thoáng dưới làn khói – một con chồn nâu đỏ xuất hiện, mắt sáng như đuốc.
Xà yêu đang chuẩn bị phun độc, bỗng khựng lại.
— “Chồn?!”
Bản năng thiên địch khiến nó co người rụt cổ, quấn đuôi phòng thủ. Nhưng chồn đâu để yên?
— “Chiếp!”
Con chồn lắt bắn tới như một mũi tên, luồn lách vòng quanh thân thể dài ngoằng của xà yêu. Mỗi lần vòng lại là một cú mổ, cắn vào đầu, táp vào đuôi. Mặc dù lực đạo không lớn, nhưng tốc độ khiến xà yêu bối rối.
Khác với lúc làm Ngưu Nhân chậm chạp, giờ đây hắn linh hoạt như quỷ mị. Đôi chân nhỏ nhắn của chồn bám đất phi phàm, vạch thành vòng tròn quanh xà yêu, làm nó không thể định vị mục tiêu.
— “Khốn kiếp! Đồ thối tha!” – Xà yêu nổi giận cắn vào đuôi chồn, nhưng hỡi ôi chồn vốn miễn nhiệm chất độc rắn.
-Con rắn tinh này dám cắn đuôi lão ngưu ta à, nói rồi chồn hai tay trước cầm đuôi rắn ngoạm mạnh 1 cái trả thù.
Một vòng, hai vòng, ba vòng… thân thể dài dần bị rối loạn bởi tốc độ và hướng di chuyển kỳ dị của đối thủ.
Ở xa, Vương Hùng gật đầu nhẹ.
Thử Nhất Nhược và Ô Đạo Nhân mở to mắt.
— “Sư tôn… phép giả hình này…” – Thử Nhất Nhược lắp bắp.
— “Là phép chiến biến chiến lược. Không ngờ còn có thể dùng theo cách này. Đối đầu không chỉ dùng sức mà phải biết mượn thế, mượn hình, mượn thiên tính địch thủ mà dẫn đến rối loạn. Dùng ưu thế nhỏ phá tan ưu thế lớn.”
Hai đệ tử đồng thanh cúi đầu:
— “Đệ tử đã hiểu!”