Chương 246: Thổ Vũ Đối Xà Hỏa Độc

ẦM!!!

Mặt đất rung chuyển dữ dội khi thân hình to lớn của Ngưu Nhân giáng xuống từ không trung, kéo theo một búa đất khổng lồ đập thẳng vào vị trí mà Xà yêu vừa đứng. Cả một khoảnh đất rộng ba trượng bị nghiền nát, bụi bay mù trời.

Nhưng xà yêu đã kịp trườn ra khỏi vùng va chạm. Cái đuôi đỏ như máu quất mạnh, thân thể nó uốn lượn vọt ra xa như một dòng lửa sống.

— “Thổ hệ à?” Xà yêu phát ra tiếng cười khè khè, lưỡi chẻ liên tục thè ra, “Trâu ngốc, hỏa khắc kim, nhưng hỏa lại sinh thổ. Thứ ngươi chọn… là ưu thế!”

Ngưu Nhân không đáp, chỉ nắm chặt cây phủ đá trên tay. Bước chân hắn đạp mạnh, đại địa rung lên.

— “Thổ Độn – Sa Phong Bích!”

Ầm!

Tường đất dày trồi lên từ lòng đất chắn trước mặt hắn. Ngay sau đó, từ miệng xà yêu phun ra một luồng hỏa diễm tím ngắt, mang theo mùi tanh tởm lợm xộc thẳng tới.

“Xoẹt!!!”

Tường đất vỡ vụn. Nhưng khi khói tan, thân ảnh Ngưu Nhân vẫn đứng đó. Lớp lông nâu dày phủ toàn thân hắn cháy xém vài chỗ, nhưng da thịt chẳng hề tổn hại.

Xà yêu nheo mắt: “Ồ? Da dày thịt cứng? Lại còn… kháng độc?”

Ngưu Nhân vẫn lặng lẽ tiến bước, mỗi bước chân như khiến mặt đất oằn mình. Hắn đưa phủ lên cao, hét:

— “Thổ Quyền – Liệt Phủ Trảm Sơn!”

ẦM!

Chiêu phủ rạch ngang không trung, cuốn theo bụi đất và đá vụn, tạo thành sóng xung kích đè ép. Xà yêu phun lửa nghênh đón, nhưng chỉ ngăn được một phần. Thân thể nó bị đập văng, rạch một đường dài trên mặt đất, máu xanh chảy ra từng vệt.

Nhưng xà yêu vẫn chưa yếu thế. Nó gầm lên, thân thể đỏ rực, vảy hóa thành từng mảng cháy bùng.

— “Hỏa Độn – Liệt Lân Thiểm Tập!”

Toàn thân nó bùng cháy, tốc độ tăng vọt, như một tia chớp đỏ xuyên phá không gian. Nó áp sát, lượn quanh Ngưu Nhân như tia lửa sống. Những cú cắn, những cú quấn, những lần phun độc liên tiếp giáng xuống.

Mỗi đòn đều có hỏa, có độc.

Ngưu Nhân lấy thân mình đón lấy tất cả, không lùi nửa bước.

Hắn vung phủ phản kích, đá trồi từ đất, gạch vỡ từ sườn núi, khí thế như núi lở. Nhưng tốc độ của xà yêu vượt xa hắn một cảnh giới. Dù nhiều lần đánh trúng, vẫn chẳng thể dồn ép hoàn toàn.

Một luồng độc khí màu xanh lục sền sệt bắn trúng mặt hắn. Nhưng da thịt hắn chỉ sạm lại, không hoại tử.

— “Da dày, lông dày, độc nhỏ vô dụng.” Ngưu Nhân nói khẽ.

Xà yêu nghiến răng. Nó lùi lại, mắt ánh lên độc quang.

— “Tốt. Vậy thì thử cái này!”

Nó há miệng, từ cổ họng trồi lên một viên tròn tím đậm, như kết tinh hỏa độc.

— “Hỏa – Độc hợp chú: Tử Diễm Tàn Mộng!”

ẦM!!!

Viên đan bùng nổ thành một đóa hoa lửa tím, cuốn thành cơn lốc độc hỏa, xoáy rộng mười trượng. Cây cối héo rũ, đá núi chảy tan.

Ngưu Nhân bị cuốn vào tâm bão, nhưng thân ảnh vẫn trụ vững. Lớp lông cháy gần hết, lớp da bên dưới nứt nẻ. Hắn thở gấp, mồ hôi nhễ nhại, nhưng hai mắt vẫn bừng bừng chiến ý.

— “Thổ Độn – Cự Lực Chấn Tâm!”

ẦM!

Một cú giậm chân như thiên lôi giáng. Mặt đất dưới chân hắn vỡ nát, lực chấn truyền ra khắp vòng xoáy hỏa độc, đánh tan phần lõi tử diễm.

Khói tan, cả hai lùi lại.

Ngưu Nhân: vai rung lên, mệt mỏi nhưng vững vàng.

Xà yêu: thân thể cháy sém, lưỡi rắn thè ra liên tục, hô hấp loạn nhịp.

Gió thổi qua chiến trường. Cả hai đứng cách nhau mười trượng, nhìn nhau không chớp mắt.

Một kẻ là linh thú cường đại vượt cảnh giới, một kẻ là Ngưu Nhân lấy lực tương sinh và thân thể cứng cỏi mà nghênh chiến.

Bất phân thắng bại.