Chương 245: Lên Đường Hỏi Quẻ – Trâu Đen Giao Đấu Xà Tinh

Trải qua mấy chục năm chém giết, máu tanh ngập trời, cuối cùng, trời cũng trong. Dưới tầng mây lững lờ trôi, bóng trăng mờ ẩn, bốn thầy trò Lạc Minh Cốc – do Vương Hùng dẫn đầu – chính thức xuất quan.

Không phải phong ba bão táp. Không khói lửa, không kiếm khí lẫy lừng. Lần này, bọn họ chọn cách ra đi như người thường. Một mục đồng cưỡi trâu, vai trái đậu quạ, vai phải gác chuột. Một cảnh tượng có lẽ khiến người đời ngỡ là tranh vẽ dân gian.

Ngưu Nhân hóa thành một con trâu đen lớn, lông bóng mượt như nhung, từng bước chậm rãi nhưng ổn định. Trên lưng trâu, Vương Hùng khoác đạo bào, đội nón lá, miệng ngậm cọng cỏ tranh. Trái gác Ô Đạo Nha, phải trú Thử Nhất Nhược – cả hai thu nhỏ hình thể, bộ dáng quái dị nhưng thân thiết vô cùng.

Hướng đi: Đông Nam. Đích đến: Thiên Cơ Tử Viện.

Nơi đó, ngự một lão quái nhân mệnh danh "Bậc Thầy Thiên Cơ", tinh thông bói toán chiêm tinh, có thể nhìn thấu vận mệnh quốc gia, đoán trước biến chuyển càn khôn. Vương Hùng muốn hỏi một quẻ – đại sự trùng hưng Lạc Minh Cốc liệu thành hay bại?

Cảnh vật hai bên đường thanh bình. Lúa đương thì uốn lượn, dân làng qua lại, trẻ con cười đùa. Chỉ có điều, bình yên như tấm màn lụa mỏng, đôi lúc cũng bị xé rách bởi thứ gì đó ẩn sâu trong đất.

Quả nhiên, đến vùng chân đồi Hoa Nham, tiếng thét kinh hoàng vang lên:

— Cứu… cứu với! Có… có rắn tinh ăn người!!

Chưa kịp phản ứng, đã thấy dân làng ôm nhau chạy loạn. Từ cánh rừng bên phải, một con xà tinh thân dài bảy trượng, vảy đỏ rực, đôi mắt phun ra sương độc, đang quần thảo trong đám cây lúa. Một gia đình ba người bị quấn chặt trong thân thể nó, đang gào khóc thảm thiết.

Thử Nhất Nhược vốn đang lim dim trên vai áo Vương Hùng, mở mắt ra nhìn, bỗng hét lên một tiếng, rồi chụp một cái, chui tọt vào tay áo chủ nhân, run bần bật.

— Hứ hứ… không ra đâu! Không đấu đâu! Con này… con này nhìn đã muốn xỉu rồi!

Vương Hùng bật cười ha hả:

— Ha ha ha! Thử Nhất Nhược, con rắn kia chỉ cảnh giới trúc cơ hậu kỳ, ngang ngửa ngươi thôi, ngươi cũng sợ ư?

Từ vai trái, Ô Đạo Nha cũng lắc đầu:

— Sư phụ đừng trách Nhị Nha. Nói thật, ngay cả đệ tử cũng sợ con rắn này…

— Ủa? Ngươi là quạ, trời sinh có thể bay, lại còn thích gặm xác rắn khô, sao lại sợ rắn?

— Sư phụ nói sai rồi! Đệ tử thích xác rắn thôi chứ không thích rắn sống! Nhìn cái lưỡi nó le ra phì phì là nổi da gà!

— Ha ha ha ha… đúng là vạn vật tương sinh tương khắc! Vậy thì…

Vương Hùng quay sang trâu đen:

— Ngưu Nhân! Rắn hành hỏa, ngươi hành thổ, hỏa sinh thổ, ngũ hành sinh thuận. Hắn hậu kì ngươi trung kì có thể vận dụng kì mưu thủ thắng. Lên! Giao đấu với nó, luyện thêm thực chiến!

Trâu đen dừng lại, đôi mắt đỏ ánh lên tinh quang:

— Sư phụ! Đệ tử tuân lệnh!

"Ầm!"

Cả thân trâu nhún một cái, đất bắn tung tóe. Ngưu Nhân hóa lại hình người giữa không trung, tay cầm trường phủ bằng đá xanh, tóc xõa tung, da dày như thiết, chân đạp một cước xuống đất làm nứt mặt đường:

— Yêu nghiệt phương nào, dám nhiễu loạn nhân gian? Có ta ở đây, ngươi đừng hòng bước thêm một tấc!

Xà tinh lè lưỡi, phun ra một cột sương lửa độc về phía hắn. Ánh sáng ngũ sắc giao tranh. Cả hai xông vào nhau, khai mở một trận đại chiến kinh thiên động địa!