Sau trận chiến tàn khốc tại Hạo Chân Môn, thiên hạ chấn động, yêu tộc đại thắng. Thừa thế, tám đại yêu tộc hợp lực đào lên toàn bộ linh mạch dưới lòng núi Thiên Lân. Từng dòng linh lực nồng đậm chảy ra như thác, tụ lại thành hồ, khiến linh khí trong thiên địa nơi đây nồng đậm chưa từng có.
Linh mạch vốn là căn cơ ngàn năm của Hạo Chân Môn, giờ thành chiến lợi phẩm. Nhờ công lao chủ lực trong trận đại chiến, Vương Hùng được yêu tộc trọng thưởng – một mảnh linh mạch lớn bằng cỡ sân luyện võ, linh khí bốc lên như sương mù, mỗi hơi thở như uống vào ngụm linh dịch.
Trên sườn núi phía bắc, hắn cùng ba đệ tử thân truyền – Ngưu Nhân trâu tinh, Thử Nhất Nhược chuột tinh , Ô Đạo Nha quạ tinh – tìm được một động phủ cổ xưa, bị phong ấn suốt mấy trăm năm. Trận pháp bao quanh đã mục nát, nhưng linh khí vẫn chưa hoàn toàn tản đi. Sau khi bố trí lại các pháp trận bảo hộ và tụ linh, Vương Hùng chính thức phong động – đóng cửa bế quan.
Trong động phủ, bốn thầy trò ngồi xếp bằng quanh một đài đá hình tròn. Trên mặt đài là những món bảo vật lấy được từ các trưởng lão Hạo Chân Môn đã ngã xuống – đủ loại pháp bảo, đan dược, linh tài, cả ngọc giản công pháp.
Vương Hùng vuốt nhẹ một quyển tàn quyển đã sờn mép, khẽ nhíu mày. Đó là một phần rách nát trong bộ “Thất Thập Nhị Biến” – công pháp biến hóa thất truyền từng lưu truyền trong thần thoại.
“Tàn quyền này ghi lại ‘Hồ Thiên Biến’ – phép có thể phóng to thu nhỏ vạn vật theo ý chí,” hắn nói, ánh mắt sáng lên. “Vạn vật đều có linh, dù là vật chết. Pháp này không chỉ là thủ đoạn đánh lừa thị giác, mà thật sự có thể thay đổi kích cỡ bản thể. Nếu luyện đến tầng cao... có thể thu sơn hà vào trong tay áo, giấu sát trận vào chiếc nhẫn.”
Thử nhất nhược nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Vậy... sư tôn có thể biến cả 1 kho thóc nhỏ thành hạt gạo rồi, không sợ chết đói nữa"
Vương Hùng liếc mắt: “Ngươi đúng là con chuột suốt ngày chỉ biết ăn ăn, từ khi theo ta có bỏ đói ngươi ngày nào chưa?"
Ngưu Nhân gãi đầu cười khà khà, còn Thử Nhất Nhược thì bĩu môi: “Sư tôn không nhớ chứ mười năm rèn luyện ở Hoang Huyết Lâm, bọn đệ tử không có ngày nào được ăn no"
Ô Đạo Nha :"
Đó là mười năm để chúng ta rèn luyện.
Không khí khẽ giãn ra. Nhưng rồi cả bốn người cùng trầm xuống. Sau trận chiến, bao nhiêu sát khí, máu tanh, phản bội, sụp đổ… vẫn còn in hằn trong ký ức.
Vương Hùng nhắm mắt thở dài:
“Trận chiến Hạo Chân Môn… không chỉ là trận chiến của pháp lực. Mà là sát phạt chi tâm, là lòng người, là âm mưu, là phản bội. Sau này nếu các ngươi muốn sống sót... thì phải học cách nhìn người, nhìn lòng. ”
Ba đệ tử trầm mặc.
Hắn tiếp lời:
“Chúng ta tận dụng mảnh linh mạch này bế quan ba năm. Các ngươi ba người đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ. Ta hộ pháp. Sau đó, ta sẽ xung kích Kết Đan trung kỳ.”
Dưới sự bảo hộ tuyệt đối của Vương Hùng, từng người bắt đầu đột phá.
Ngưu Nhân hấp thụ một viên “Huyết Cốt Đan”, khí huyết bộc phát, tiếng trâu rống vang rền trong đan điền. Linh lực tuôn ra ào ạt, thể nội mở ra linh mạch thứ tám.
Thử Nhất Nhược vốn là chuột tinh, dùng “Tử Huyền Thảo” điều tức, bảy ngày sau đan khí ngưng tụ như sương, âm hỏa giao hoà, thành tựu trung kỳ.
Ô Đạo Nha thì dùng “Ảnh Mộc Đan”, vốn thiên về tốc độ và ẩn thân, khi đột phá có dị tượng: bóng đổ của hắn rời khỏi thân thể, tạo thành một phân thân mờ ảo rồi nhập lại. Đây là dấu hiệu lĩnh ngộ tiềm năng của thuật phân ảnh cao cấp.
Vương Hùng ngồi giữa, hộ pháp liên tục. Một tháng sau, khi ba đệ tử kết thúc, hắn mới bắt đầu xung kích Kết Đan trung kỳ.
Linh mạch trong động phủ dao động dữ dội. Đan điền hắn xoay tròn như lốc xoáy, đan khí tụ lại như thiên thạch ép vào tâm hải.
Một đêm trăng tròn, bên ngoài động phủ xuất hiện dị tượng: tầng mây xoáy tròn, hư ảnh một viên kim đan to như vầng nhật mọc hiện trên không trung, ánh sáng vàng chiếu rọi cả vùng rừng núi.
Vương Hùng mở mắt – kim quang trong đáy mắt chớp loé.
Kết Đan trung kỳ – thành tựu.
Lần này không có lôi kiếp, chỉ tu sĩ nguyên anh trở lên mới có lôi kiếp.
Lần trước là vì hắn tu công pháp đoạt tạo hóa người khác lại là ngũ linh căn loại thể chất vốn không được trời cao ưu ái lại mang nội đan yêu tộc nên mới có lôi kiếp.
Bốn thầy trò ngồi quanh, uống rượu mừng đột phá. Trên tay họ là rượu ngâm linh quả thu được từ trận chiến, hơi men thơm nồng, ánh trăng chiếu xuống long lanh.
Ngưu Nhân cảm khái: “Lúc đánh nhau, đệ cứ tưởng mình chết chắc. Không ngờ lại còn sống, còn được chia bảo vật.”
Thử Nhất Nhược gật đầu: “Lần đầu tiên ta thấy trận đấu sinh tử lớn như vậy. Pháp bảo, thần niệm, sát khí… giống như tiên nhân đánh xuống.”
Ô Đạo Nha nhíu mày: “Nhưng cũng có lúc ta thấy yêu tộc như thất thế. Đó là cảm giác lần đầu tiên ta thấy.”
Vương Hùng khẽ cười: Nếu ta ngã ở giữa chiến trường, các ngươi có bỏ chạy hay quay lại ứng cứu?”
Ba đệ tử im lặng.
Rồi đồng lòng trả lời.
Sư tôn có ơn tái sinh, lại có ơn dưỡng dục và truyền thụ y bát. Dù đệ tử có chết vạn lần cũng quyết không bỏ chạy