Chương 243: Huyết Mạch Hồ Tộc – Lời Hứa Trăm Năm

Lửa trên Hạo Chân Môn cháy suốt bảy ngày bảy đêm.

Tàn tro phủ kín cả ngọn Thiên Lân sơn, mùi cháy khét len vào từng cơn gió, thấm vào da thịt những người sống sót. Vùng đất từng là biểu tượng chính nghĩa giờ chỉ còn là đống đổ nát, cột kèo gãy vụn, vết máu loang khắp bậc đá. Không ai khóc than, bởi không còn ai để khóc. Hạo Chân Môn – danh môn thiên hạ kính ngưỡng – giờ chỉ còn là một câu chuyện trong sách cổ.

Trên một đỉnh núi gần đó, Vương Hùng đứng trầm mặc, ánh mắt dõi về ngọn lửa cuối cùng vẫn đang âm ỉ cháy. Phía sau hắn, một thân ảnh uyển chuyển bước tới. Tộc trưởng Mị Hồ tộc – Liễu Thâm Dao – trong bộ y phục trắng thuần, dung nhan thoát tục, ánh mắt mang theo một tia trêu ghẹo thường trực như hồ thu phản chiếu vầng trăng lạnh.

“Ngươi nhìn ngọn lửa đó làm gì?” – nàng mỉm cười – “Nó đã thiêu xong một thiên niên quá khứ. Còn ngươi... đang là người viết đoạn đầu của một kỷ nguyên mới.”

Vương Hùng khẽ cười nhạt, đáp: “Chỉ là cảm thán.”

Liễu Thâm Dao không nói thêm. Nàng tiến lên vài bước, lặng lẽ đứng cạnh hắn. Một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói:

“Vương Hùng, lần này đánh Hạo Chân Môn, ngươi là đại ân nhân của yêu tộc. Ta thay mặt Mị Hồ tộc, chính thức mời ngươi về bản tộc làm khách. Tộc của ta... có rất nhiều chuyện muốn nói.”

Vương Hùng thoáng trầm ngâm, rồi lắc đầu: “Tại hạ cảm kích, nhưng lần này còn việc dang dở. Chuyện về Mị Hồ tộc... xin để lần sau.”

Liễu Thâm Dao cũng không ép. Nàng đưa mắt nhìn xa, giọng điệu mềm lại:

“Ngươi biết không... Mị Hồ tộc ta có nhiều nhánh. Mỗi nhánh đều do một cửu vĩ tộc trưởng đứng đầu. Trong đó, chi tộc của Thanh Nguyệt tán nhân – anh họ ta – từng là nhánh lớn nhất.”

Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp, giọng chậm rãi như kể chuyện cổ:

“Cách đây mấy trăm năm, chi tộc đó có một đứa trẻ lục vĩ. Rất thông minh, huyết mạch thuần khiết, được kỳ vọng kế thừa cả một nhánh hồ tộc. Nhưng trong một lần ra ngoài rèn luyện, đứa trẻ ấy mất tích. Nghe nói... là bị yêu thú khác tập kích trong một trận đấu pháp, không còn ai thấy xác.”

Vương Hùng im lặng.

Liễu Thâm Dao nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi biết không? Trên người ngươi... có một mảnh nội đan lục vĩ. Không phải toàn bộ– nhưng đã đủ để chứng minh...”

Nàng dừng lại, giọng bỗng trầm xuống: “Ngươi mang huyết mạch hồ tộc. Dù lai tạp, dù vô tình... thì vẫn là huyết mạch của hồ tộc ta. Điều đó lý giải vì sao ngày xưa Thanh Nguyệt tán nhân lại bắt ngươi gọi ông ấy là... lão tổ.” Dạy người công pháp cứu ngươi 1 mạng.

Vương Hùng sững sờ, ánh mắt khẽ biến. Một ký ức mờ nhạt hiện về – khi hắn còn là Thạch Sanh, mồ côi cha mẹ, Thanh Nguyệt tán nhân xuất hiện dạy hắn công pháp tu luyện bắt hắn quỳ lạy kêu lão tổ. Liễu Thâm Dao tiến thêm một bước, tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn:

“Ngươi nên nhớ… trên người ngươi có huyết mạch hồ tộc. Dù ngươi là nhân tộc, yêu tộc, hay thành tiên thành ma... thì huyết mạch này mãi mãi không thể chối bỏ.”

Nàng nghiêm giọng, ánh mắt sáng rực linh khí: “Nếu mai này ngươi gặp đại kiếp, có nguy nan, thì chỉ cần còn một nhánh hồ tộc tồn tại... chúng ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi.”

Nói rồi, nàng giơ tay ra, đưa cho Vương Hùng một vật.

Đó là một sợi lông đuôi, dài chừng gang tay, óng ánh như ngọc, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ lạ thường. Sợi lông mang theo linh vận kỳ dị, khiến người nhìn vào như lạc vào mộng cảnh.

“Đây là một trong chín sợi lông đuôi của ta. Phép mạnh nhất của ta là Mị Huyễn Đại Mê Thuật – có thể mê hoặc đối thủ, khiến chúng rơi vào ảo ảnh không thể thoát ra. Lúc nguy cấp... ít nhất có thể cứu ngươi được một lần.”

Vương Hùng lặng lẽ nhận lấy. Hắn cúi đầu, chân thành nói: “Ân tình này, Vương Hùng ta khắc ghi trong lòng. Sau khi sắp xếp xong việc riêng... ta nhất định sẽ đến chi tộc của lão tổ làm khách.”

Liễu Thâm Dao bật cười, chiếc quạt ngọc trong tay mở ra nhẹ nhàng che nửa khuôn mặt: “Tốt. Chỉ cần 2 chữ lão tổ này, đủ để ta bảo hộ ngươi suốt kiếp.

Ta sẽ chờ. Mà nhớ đó – hồ tộc ta có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, đều tu luyện Mị thuật... Nếu ngươi không cẩn thận, bị mê hoặc thật thì... đừng trách ta không nhắc trước!”

Vương Hùng phì cười, ánh mắt nhìn nàng ôn hòa: “Vậy thì... mong rằng khi ta đến, vẫn được lão tổ đích thân tiếp đãi.”

Gió núi thổi qua, mang theo mùi hương hoa rừng, cuốn theo tiếng cười nhẹ như chuông bạc của Liễu Thâm Dao. Nàng quay người rời đi, bóng dáng mờ dần trong làn sương, chỉ còn lại giọng nói thoảng qua:

“Nhớ lấy, hồ tộc không bao giờ bỏ rơi người nhà.”