Chương 242: Đạp Vỡ Vân Tiêu – Yêu Tộc Áp Thế

ẦM!!!

Trận đồ sáu phương do Vương Hùng và ngũ thể phân thân bố trí xoay tròn như bánh xe thiên mệnh, kết giới chấn động linh khí, bảo vệ tán tu yêu tộc phía sau. Không gian rung lên từng hồi, linh quang vặn xoắn, trời đất mịt mờ như thể thiên đạo cũng kinh hãi.

Từ xa, tám luồng yêu khí ngút trời xé toạc tầng mây, từng đường vân linh mạch chấn động, như muốn gãy nứt. Tám bóng hình khổng lồ hiện ra giữa thiên không — chính là tộc trưởng của tám đại yêu tộc, tu vi đều từ Nguyên Anh sơ kỳ trở lên. Khí thế hùng hậu như thần linh giáng thế, từng bước một mang theo huyết sử đẫm máu.

Phía Đông, Xà Linh Tộc – thân hình rắn ngũ sắc lấp lánh như lưu ly, ánh mắt rực hận. Tộc trưởng – một xà vương mình người đầu rắn, gằn giọng như kim châm:

“Một ngàn năm trước, Hạo Chân Môn các ngươi mổ bụng con cháu ta, tách lấy tuyến độc luyện đan! Hôm nay... ta sẽ khiến các ngươi nếm mùi độc huyết ngàn năm!”

Phía Nam, Bức Dạ Tộc – dơi đêm đen tuyền, tai dài như cánh buồm, thính lực xuyên vách đá. Tộc trưởng lơ lửng giữa tầng không, tiếng nói trầm tối:

“Năm tộc nhân của ta bỏ mạng trong khảo nghiệm của các ngươi! Linh hồn vẫn bị giam cầm trong Huyền Tàng Động... Hôm nay, bổn tọa đòi lại hết!”

Tây Nam, Ngư Nhân Tộc – nửa người nửa cá, đuôi ánh lân quang, sóng nước cuộn quanh. Tộc trưởng ánh mắt đượm sầu, giọng bi thương:

“Muội muội của ta – Tiểu Lam, mất tích sau khi được Hạo Chân Môn thu nhận. Xác chẳng còn, hồn chẳng thấy. Các ngươi... không còn nhân tính!”

Chính Tây, Thiểm Điện Tý – chuột lông bạc mang theo điện quang, từng bước sấm sét rền vang. Tộc trưởng vung tay, lộ ra cánh tay cụt:

“Ta từng có một huynh đệ... Bị các ngươi cắt chân tay, lấy thần kinh để nghiên cứu phục hồi linh thể. Hôm nay ta sẽ khiến các ngươi... sống không bằng chết!”

Tây Bắc, Hổ Văn Yêu – mãnh hổ lưng khắc phù văn, da thịt từng bị xé luyện phù. Tộc trưởng gầm vang:

“Các ngươi lấy da chúng ta làm bùa chú, gọi là hộ mệnh phù? Vậy hôm nay... ta sẽ lấy xương các ngươi, luyện bích huyết cốt đan!”

Chính Bắc, Thủy Ốc Tộc – yêu ốc sên lưng xoáy như càn khôn, vỏ là thiên linh bảo. Tộc trưởng vung xúc tu, âm trầm nói:

“Bao nhiêu đời tổ tiên của ta bị thu hoạch vỏ ốc để luyện trận bàn. Thiên đạo ở đâu? Công bằng ở đâu?”

Đông Bắc, Hạc Sương Tộc – hạc trắng như tuyết, khí chất cao nhã. Nhưng lúc này, tộc trưởng giương cánh máu:

“Hàng trăm đồng tộc của ta bị lấy xương luyện kiếm! Các ngươi còn xứng là chính phái?”

Cuối cùng, Mị Hồ Tộc – hồ ly trắng ngũ vĩ, ánh mắt bi thống. Tộc trưởng là một nữ yêu tuyệt sắc nhưng sắc mặt lạnh như băng:

“Chúng ta từng được các ngươi yêu cầu... giao phối để sinh ra huyết linh thể. Một nhánh hồ tộc vì thế mà tuyệt chủng. Hôm nay, máu nợ máu!”

ẦM!!!

Mây tan gió giật, sát khí yêu tộc tràn ngập khắp không gian. Từ tám phương, yêu binh tràn tới như thủy triều, khí thế bừng bừng.

Trên không, Vương Hùng mặc hoàng bào, ánh mắt bình thản như đứng ngoài nhân thế. Sau lưng là tộc trưởng Mị Hồ Tộc, hộ vệ sát sườn.

Hắn hạ giọng, nhưng từng chữ như lôi đình chấn địa:

“Thiên đạo từng viết: Chỉ cần có đạo tâm, vạn vật đều có quyền tu hành!”

“Nhưng Hạo Chân Môn các ngươi – mượn danh chính phái, giam cầm chúng sinh, lấy thân thể yêu tộc làm dược dẫn, lấy máu làm thuốc! Các ngươi... còn xứng gọi là người?”

“KHÔNG!!!” – tiếng gào của yêu tộc rền vang như sấm, kinh động linh mạch.

“Nếu tự do phải trả giá bằng máu – các ngươi có sợ không?”

“KHÔNG!!!”

“Sợ chết?”

“KHÔNG!!!”

“Sợ bị gọi là yêu loạn thế?”

“KHÔNG!!!”

“Tốt. Vậy hôm nay – ta và các ngươi cùng nhau… ĐẠP BẰNG HẠO CHÂN MÔN!”

ẦM!!!

Yêu khí tuôn ra như vỡ đập. Ngọn Thiên Lân sơn – trụ địa ngàn năm của Hạo Chân Môn – rung chuyển như sắp sụp đổ...