Chương 241: Một Khắc Định Càn KhônNgày thứ mười một.

Máu khô trên chiến bào. Lửa cháy đỏ trời.

Hạo Chân Sơn – từng là linh mạch danh môn, giờ là mảnh đất giãy chết, rên xiết dưới gót chân yêu – đạo.

Hai phe đã cầm chân nhau mười ngày.

Một chữ “tồn tại”, viết bằng máu, dựng bằng xác.

Và rồi… một bước chân lặng lẽ bước ra khỏi mảnh đất ngổn ngang.

Là Vương Hùng.

Hắn không hét, không lao tới như những người khác.

Chỉ nhẹ nhàng xếp bằng, trên đỉnh một tảng đá vỡ, tay kết ấn, mắt nhắm nghiền.

“Thất Thập Nhị Biến – Phân Thân Thuật!”

Năm luồng sáng bắn ra – hóa thành năm bản thể chân thực.

Không ảo ảnh, không tàn ảnh. Là thân xác, là thần niệm – là chính hắn chia năm.

Rồi hắn vung tay:

“Thất Thập Nhị Biến – Ẩn Hình Thuật!”

Cả năm thân ảnh… biến mất không tiếng động.

Chỉ còn bản thể chính – một mình, lặng thinh giữa chiến trường như đang nhập định.

Nhưng sâu trong huyết mạch, hắn gào thét:

– “Không cần giết sạch, chỉ cần bẻ gãy.”

– “Một khắc – đủ định càn khôn!”

Xa xa, giữa loạn lửa và bụi khói, sáu nhân vật trọng yếu của Hạo Chân Môn vẫn đang cầm trịch trận địa:

Huyền Dung chân nhân – trấn giữ trận nhãn trung tâm.

Diêu Linh, Lạc Dương – hộ pháp song kiếm, tàn độc mà lão luyện.

Ba trưởng lão còn lại – từng bước, từng phép trấn sát yêu binh.

Không ai trong số họ để ý – có thứ gì đó đang tiệm cận.

Bất thình lình – sáu bóng người hiện thân!

Năm bản thể – tiếp cận năm vị trưởng lão.

Bản thể chính – đứng sau lưng Huyền Dung chân nhân, tay đã kết xong pháp ấn.

“Thất Thập Nhị Biến – Định Thân Thuật!!”

ẦM!!

Sáu luồng linh quang đập tới như tia chớp.

Không một ai kịp xoay người. Không ai kịp giãy giụa.

Sáu đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ… bị trói chặt giữa trận địa!

Thời gian – đông cứng một khắc.

Vương Hùng… phun máu!

Hắn gục xuống, hai tay chống đất, toàn thân run rẩy – nhưng mắt không rời sáu mục tiêu:

– “Giờ!”

Tám bóng người từ bốn phía bay lên – là Tộc trưởng Bát Yêu!

Từng người một, gào lên tên tuyệt chiêu – mang theo uất hận của hàng trăm năm bị sỉ nhục:

Xà Linh Tộc – rắn ngũ sắc:

 “Linh Xà Đoạt Tâm – Tứ Độc Tịch Táng!!”

Bức Dạ Tộc – dơi đêm:

 “Âm Dạ Phá Nguyệt – Loạn Thính Tứ Phương!!”

Ngư Nhân Tộc – người cá:

 “Huyễn Vũ Phệ Tâm – Thủy Ngục Trầm Luân!!”

Thiểm Điện Tý – chuột điện:

 “Tật Điện Táng Ảnh – Lôi Đạo Tàn Tâm!!”

Hổ Văn Yêu – hổ lưng chữ:

 “Huyết Văn Phản Chú – Thiên Tự Phá Hồn!!”

Thủy Ốc Tộc – ốc sên yêu:

 “Huyễn Trận Cô Lung – Thủy Tâm Định Vận!!”

Hạc Sương Tộc – hạc trắng:

 “Hạc Vũ Xương Tình – Tàn Cốt Vãng Sinh!!”

Mị Hồ Tộc – hồ ly:

 “Mị Ảnh Đa Hồn – Huyết Tế Lai Linh!!”

OÀNH!!!

Bầu trời như vỡ.

Tám đạo đại thuật nổ tung, dồn ép sáu Nguyên Anh vừa bị định trụ.

Khí lôi như sóng. Cốt thịt nổ tung như hoa máu.

Không một kẻ nào sống sót.

Sáu trụ cột của Hạo Chân Môn – gục ngã chỉ trong một sát na.

Phía xa, các trưởng lão còn lại chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh bạn mình tan rã trong ánh lửa – rồi mới nhận ra:

Thế cục… đã đảo ngược.

Chiến trường chợt tĩnh lại trong vài nhịp thở.

Rồi, từ hậu tuyến, một giọng nữ lạnh tanh vang lên:

– “Một khắc… định càn khôn.”

Là Tiểu Hinh.

Nàng đứng giữa ánh khói, cầm lệnh phù trong tay – là phù văn liên minh các đại môn phái Trung Nguyên.

Nàng nhẹ lật tay, dùng bút xóa ba chữ: “Hạo Chân Môn”.

– “Không đủ tư cách.”

– “Không còn tồn tại.”

Rồi ánh mắt nàng liếc qua nơi Vương Hùng đang gục giữa đất, máu chảy từng dòng, nhưng vẫn chống tay đứng dậy.

Một khắc… ánh mắt nàng khựng lại.

– “Cái tên đó… có lẽ nên giữ lại trong tâm một chút.”

– “Một gốc… có thể thành rừng.”