Chương 256: Hương Sắc Yêu Thành – Mùi Âm Mưu Trong Gió

Sau khi hoàn tất thủ tục đặt cọc tại Huyền Vân Các, Dơi Quỳnh đích thân tiễn bốn thầy trò Vương Hùng ra tận cửa. Nàng cúi nhẹ người, để lộ nửa vòng eo mảnh mai cùng ánh mắt sâu thẳm như đêm xuân phương Nam:

“Tiên sinh, nếu có nhu cầu tham quan Yêu Thành hoặc cần vật phẩm đặc biệt, cứ nhắn truyền phù cho ta. Kẻ hèn này nguyện tận lực.”

Vương Hùng khẽ chắp tay:

“Đa tạ Dơi tiên tử.”

Ra khỏi đấu giá phường, đường phố yêu thành Hồng Huyễn vẫn nhộn nhịp như trẩy hội. Lồng đèn hình thú treo đầy, các quán rượu, tửu lâu, tiệm pháp bảo chen nhau phát ra mùi thơm, ánh sáng và cả linh áp. Những tiếng hò hét rao hàng của các tiểu yêu vang lên không ngớt.

Thử Nhất Nhược giật giật tay áo sư phụ:

“Sư phụ! Con thấy có quán lẩu linh ngư đằng kia! Họ cho nếm thử!”

Ô Đạo Nha liếc qua hàng xăm linh ấn rồi vội che ngực áo:

“Sư phụ! Có chỗ xăm phù văn! Họ dụ con ‘xăm lần đầu miễn phí’, lỡ xăm ra linh văn xấu chắc con bán nội tạng trả nợ!”

Ngưu Nhân vẫn cứ đi lùi, mắt ngoái về phía tiệm bánh linh thạch hình… củ khoai:

“Sư phụ… cái đó… ăn được không? Nó có run run á…”

Vương Hùng dở khóc dở cười:

“Không cần chạy đi đâu, cả đám! Muốn ăn thì lát ta đãi! Bây giờ đi tìm chỗ nghỉ trước, lát nữa ghé tửu lâu Nhân – Yêu Đồng Tử uống mấy chén.”

Ba đệ tử mắt sáng như trăng rằm.

**

Cả bốn chọn một khách điếm ba tầng mang tên Thanh Dạ Cư, nằm khuất trong hẻm nhỏ gần khu ngoại giao giữa nhân tu và yêu tu. Chủ quán là một con rắn hoa đốm đã hóa hình, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng đôi mắt luôn liếc ngang dọc như kẻ từng trải. Phòng trọ được thanh toán bằng linh thạch, có cấm chế đơn giản đảm bảo riêng tư.

Vừa nhận phòng, Vương Hùng lập tức bày cờ trận đơn giản phong tỏa khí tức. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng, truyền âm cho ba đệ tử:

“Yêu Thành tuy tràn đầy cơ hội nhưng cũng đầy cạm bẫy. Nhớ kỹ—không được để lộ thân phận, không giao thủ tùy tiện, không đi lạc.”

Ngưu Nhân gật mạnh đầu như trâu ăn cỏ. Ô Đạo Nha ngoan ngoãn “dạ”. Thử Nhất Nhược ngập ngừng:

“Vậy… nếu có yêu nữ xinh đẹp rủ con đi luyện công đôi thì sao ạ?”

Bốp!

Một cuốn “Tiểu đạo nhân xử thế” bay thẳng vào trán Thử Nhất Nhược. Vương Hùng liếc mắt:

“Luyện kiểu đó chỉ có xuống âm phủ. Lo mà giữ nguyên dương khí của mình!”

**

Đêm xuống, không khí trong yêu thành lại càng phảng phất một thứ mùi thơm không rõ tên – như có hoa, như có thuốc, như mùi máu loãng trộn lẫn cám dỗ bản năng. Trên các mái nhà cao tầng, những yêu tu trẻ tuổi lao vút qua lại như đàn dơi đen, tiếng cười khanh khách vọng từ lầu xanh xa xa.

Vương Hùng đang ngồi nhắm mắt điều tức, thì một tia thần thức yếu ớt bỗng xẹt qua mé ngoài cấm chế phòng hắn.

Hắn lập tức mở mắt, ánh nhìn lạnh băng.

“Có kẻ đang dò xét?”

Ngay lập tức, hắn vỗ nhẹ vào mặt bàn, ba đệ tử bên ngoài lập tức phản ứng. Thử Nhất Nhược dùng phù chú kiểm tra xung quanh, còn Ô Đạo Nha lại bày ra một trận pháp phản trinh sát đơn giản. Ngưu Nhân thì... lỡ tay bẻ gãy cán chổi vì tưởng là địch.

Một lát sau, từ ngoài cửa vang lên tiếng nữ nhân lanh lảnh:

“Các vị khách quý, có thư tay do một vị khách lạ gửi đến. Làm ơn nhận lấy.”

Vương Hùng dùng thần thức quét qua—không có sát khí, cũng không có pháp lực ẩn tàng. Hắn ra hiệu cho Thử Nhất Nhược nhận lấy. Trong phong bì là một mảnh giấy ngà vàng, bên trong chỉ có tám chữ:

“Muốn sống, đừng đến đấu giá.”

Câu chữ viết bằng móng yêu, nét mực phảng phất huyết khí. Vương Hùng khẽ nhướng mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc: “Đe dọa sao? Hay cảnh báo?”

**

Đêm ấy, trong một lâu các phía Tây thành, một bóng đen cất giọng khàn khàn:

“Vương Hùng... Vậy là ngươi vẫn còn sống. Còn dám mang mạng đến yêu thành? Hừm... để xem ngươi còn mạng mà rời đi không.”

Sau lưng y, một chiếc đầu giao long run nhẹ, ánh mắt đỏ rực như máu đọng.

Đây là 1 trong tứ giao long trong cuộc chiến của hắn và Thủy Tinh.