Chương 257: Ma Ảnh Tái Hiện – Hồ Tâm Kính Khó Cầu

Gió lặng lẽ lướt qua tầng mây xám xịt. Tận cùng một cánh rừng hoang ven Đông Hải, nơi năm xưa từng bị thiên kiếp đánh vỡ trời đất, từng có một con Giao Long gục ngã trong tịch diệt. Giữa lòng đất mục rữa, một bóng đen như dây leo khô héo vẫn lặng lẽ bò qua từng tầng địa mạch.

Năm ấy, Vương Hùng dùng thân dẫn đạo, kéo bốn Giao Long cùng rơi vào đại kiếp. Ba kẻ bị trọng thương rút lui bế quan, duy chỉ có một – chọn con đường ma hóa.

Hắc Giao tên Mộc Cực – kẻ sở hữu bản mệnh Mộc hệ cổ dị – chính là con Giao duy nhất không những sống sót, mà còn lặng lẽ tiến cảnh.

Năm xưa, gã bị phân thân Mộc của Vương Hùng trói chặt, lại trúng một đạo tử lôi giữa trán. Xác thịt cháy đen, gân cốt vỡ vụn. Nhưng nhờ căn cơ Mộc hệ thâm hậu, hắn thi triển tà pháp “Khô Mộc Phệ Linh”, hút sinh cơ muôn vật quanh tàn tích, từng chút một liền xương, nối thịt.

Cái giá phải trả – là tâm trí vặn vẹo, bản ngã rạn vỡ. Hắn thậm chí từng cắn nuốt đồng tộc, hành vi chỉ thấy ở linh thú cấp thấp.

Hai trăm năm qua, Hắc Giao trôi dạt nơi bùn lầy đáy biển, không thể tụ hình người. Hắn hấp thụ xác yêu thú, linh thảo mục nát, từng chút một phục hồi, cuối cùng bước vào Kết Đan trung kỳ.

Nhưng sự hồi sinh ấy... không còn thuần túy là “sinh”. Hắn đã ma hóa.

Đôi mắt phát ra tà quang tím đen, hàn khí âm trầm lượn lờ quanh vảy, sát ý rợn người. Hắc Giao đã không còn là giao long nữa – mà là Ma Giao khoác lên mình lớp da của thiên linh.

Cùng lúc đó, trong thành trì tầng trời.

Vương Hùng vận áo bào đen, chắp tay bước vào đại điện nguy nga – Huyền Vân Các – theo sau là ba đệ tử: Ngưu Nhân, Thử Nhất Nhược và Ô Đạo Nha. Đây là nơi diễn ra đấu giá yêu tộc định kỳ mỗi tháng.

Tiếng chuông ngân dài vang vọng, kéo hắn về hiện tại. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

“Vật phẩm đầu tiên: Phong Lân Xạ Tiễn Thử Nhất Nhược , hạ phẩm linh khí – chuyên phá linh thuẫn phòng ngự. Giá khởi điểm: sáu trăm trung phẩm linh thạch.”

“Bảy trăm.” – Vương Hùng giơ bảng.

Có kẻ chen giá, nhưng hắn chốt nhanh ở chín trăm, dễ dàng đoạt lấy vật đầu.

Món thứ hai – Hỏa Linh Phi Toản, pháp khí dành riêng cho hỏa hệ pháp tu – được hắn mua cho Ô Đạo Nha với giá tám trăm năm mươi. Món thứ ba – Thiết Phách Ma Chùy, nặng cả ngàn cân – không ai tranh, rơi vào tay Ngưu Nhân.

Ba đệ tử nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh. Nhưng Vương Hùng chỉ nhấp trà, chẳng nói một lời.

“Vật phẩm thứ tư: Tàn Ảnh Bộ Phù, phụ trợ thân pháp, tăng tốc độ trong ba tức.”

Một yêu tu Mị Điểu giành được với giá 1.300.

Vật thứ năm: Ngọc Dương Hồ Hồn Đan, giúp tăng tỷ lệ kết đan. Hơn bảy người tranh giá, cuối cùng rơi vào tay một nhân tộc tóc trắng với giá 4.200.

Món thứ sáu: Tử Phách Kim Cương Thuẫn, trung phẩm linh thuẫn – đủ cản một kích của tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Vương Hùng ra giá, nhưng bị ép lên tận 9.000, liền bỏ qua.

Tới vật thứ bảy: Bạch Hổ Phá Tinh Trận, trận bàn cấp thấp – công phá cực mạnh. Vương Hùng chỉ quan sát, không có nhu cầu.

Thứ tám: Âm La Tán Hồn Cổ, tà vật bị cấm ở nhiều tông môn – cuối cùng được mua với giá 11.500.

Bất ngờ, tiếng chuông trầm vang lên – âm sắc khác hẳn:

“Vật phẩm thứ chín: Minh Nguyệt Hồ Tâm Kính!”

Toàn trường chợt lặng. Người chủ trì đấu giá hạ giọng nghiêm trọng:

“Truyền thừa của Hồ tộc, có thể soi thấu tà thuật, phá ảo ảnh, nhìn rõ chân thân dù đã hóa hình. Một món bảo vật quý hiếm, cả tu sĩ lẫn yêu tu đều khao khát.”

“Giá khởi điểm: 7.500 trung phẩm linh thạch.”

“8.000.” – Vương Hùng không do dự.

“8.400.” – Một hồ yêu nữ lên tiếng.

“9.000.” – Một lão nhân vảy rắn chen vào.

“9.800.” – Vương Hùng bình tĩnh nâng giá.

Giá cứ thế dâng lên từng đợt. Nhưng hắn không dừng lại.

“11.500!”

“12.000!”

“13.000!”

Cả đại sảnh lặng như tờ. Con số này đã vượt xa mọi pháp khí phụ trợ trước đó.

Vương Hùng nhắm mắt, thầm nghĩ: “Kính này mang khí tức Hồ tộc, lại phù hợp với pháp môn ta tu luyện. Nhất định phải lấy được.”

Hắn chậm rãi mở mắt: “50.000 trung phẩm linh thạch.

Toàn trường im phắc.

Năm vạn linh thạch – chỉ để mua một pháp khí không công, không thủ, chỉ trợ chiến?

Không ít người nhìn nhau, lắc đầu. Ai cũng nghĩ hắn điên rồi.

Không ai dám nâng giá nữa.

Minh Nguyệt Hồ Tâm Kính – về tay khách quý tầng hai!

Cả sảnh lặng vài nhịp thở.

Vật phẩm thứ mười – Trúc Hồn Bích Dạ Tâm, một đoạn linh mộc cực âm – không liên quan đến hắn.

Hắn có lý do để dốc ra cái giá điên rồ ấy. Trên người hắn hiện tại – chỉ mang theo duy nhất một thanh kiếm: Xích Lôi Đào Mộc Kiếm, thường được đeo sau lưng.

Thanh kiếm này được luyện từ gỗ cây đào trải qua chín lần sét đánh lại thay hắn gánh 1 tia lôi kiếp sớm đã có linh tính. Từ khi hắn đặt chân vào yêu thành, kiếm liên tục rung lên cảm ứng với lệ khí, tà khí quanh thành, như đang cảnh báo điều gì đó.

Nhưng hắn vẫn bình thản. Đây là yêu thành, có quy tắc riêng. Nếu là nhân tộc thành trì, có lẽ hắn đã sớm rút kiếm, tru diệt sạch những tà dị quanh đây.