Chương 260: Hồ Tâm Kính Khai Quang – Trận Cục Đảo Chiều

Phân thân Vương Hùng lơ lửng giữa không trung, Hồ Tâm Kính trong tay chớp lên ánh sáng ngũ sắc như đang soi rọi tận cùng yêu hồn.

Luồng sáng đầu tiên chiếu thẳng vào tên yêu tộc đứng gần nhất—chân thân hiện ra: một con ếch tinh thân hình trơn nhẫy, miệng rộng mắt lồi. Ánh kính không chỉ chiếu ra bản thể mà còn khiến hắn thoáng run rẩy, yêu khí chập chờn như sắp tan rã.

Vương Hùng liền truyền âm:

– Ngưu Nhân, Thử Nhất Nhược, lui lại phòng thủ.

– Ô Đạo Nha, đến lượt con ra tay!

Quạ đen nghe xong không nói một lời, lập tức thi triển Thất Thập Nhị Biến. Toàn thân nó phát ra một làn sáng trắng, lông đen rụng từng mảng, thay vào đó là bộ lông trắng muốt như tuyết. Mỏ thon dài, chân cao gầy, chỉ chốc lát hóa thành một con cò trắng khổng lồ, sải cánh rộng đến năm trượng, bay vút lên cao rồi lao xuống.

Cọt... cọt...!

Tiếng kêu khắc cốt, đâm thẳng vào linh hồn ếch tinh.

Tên này nghe được âm thanh như tử lệnh gọi hồn, mặt tái mét, mắt trợn trắng, miệng ú ớ. Hắn không kịp chạy, thì đã bị cò trắng mổ một nhát thủng đầu, chết không nhắm mắt.

Một trong chín tên còn lại hoảng sợ toan tháo chạy. Hồ Tâm Kính liền lia sang—bản thể là một con cá trắng.

Cò trắng như hiểu ý, tiếp tục bay lượn vòng rồi chuyển hướng rượt theo cá trắng. Tên cá tinh biến hóa thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng vừa ra khỏi vòng bảo hộ thì bị cò mổ trúng đuôi, lộ nguyên hình trong tiếng la thất thanh, rồi bị nuốt trọn.

10 tên giờ chỉ còn lại 8.

Ánh sáng từ kính không ngơi nghỉ. Phân thân Vương Hùng quay kính sang tên khác—lần này là một con cú. Ngay khi ánh sáng chiếu tới, tên cú cảm thấy cả thế giới tối sầm, đầu óc choáng váng như bị xé toạc.

Cò trắng trên không trung lượn thêm một vòng, đột ngột rung mạnh thân thể, bộ lông trắng bay tứ tán, biến thành một con đại bàng lông xám to lớn. Cánh bạt gió, móng vuốt sắc như dao, ánh mắt hung hãn.

Ó... ó... ó...!

Tiếng thét xé trời.

Con cú chưa kịp cử động thì đã bị đại bàng từ trên cao bổ nhào xuống, móng vuốt tóm lấy đầu, mỏ đâm xuyên hộ tâm. Chết không kịp ngáp.

Cùng lúc, một tên rắn yêu tận mắt chứng kiến, sợ hãi đến mức run rẩy, liền biến về bản thể rắn xanh, định chuồn.

Nhưng đã gọi là thiên địch, thì dù có mạnh hơn một bậc cảnh giới, vẫn không thể vượt qua nỗi sợ bản năng. Đại bàng lao đến, xé rắn thành hai khúc ngay giữa không trung.

Chỉ còn 6 tên.

Phân thân Vương Hùng vừa chiến đấu vừa lia kính, tỏa ánh sáng về phía từng tên. Một trong sáu tên, lộ ra bản thể là một con hổ. Ngưu Nhân thấy thế liền bước lui, lẩm bẩm:

– Trâu... trâu sợ cọp...

Phân thân hiểu rõ, lập tức áp sát thay thế vị trí Ngưu Nhân, chặn tên hổ lại bằng hỏa pháp dữ dội, lửa cháy ngập trời thiêu đốt cả mặt đất.

Hồ Tâm Kính tiếp tục chiếu—1 cáo, 2 sói, 1 bọ cạp, 1 báo. Phân thân truyền âm cho cáo yêu:

– Ta là Tam Vĩ Hồ, không giết đồng tộc. Ngươi đi đi.

Cáo nghe xong, chớp mắt vài cái, rồi cúi đầu hành lễ, hóa thành luồng sáng rời đi không ngoảnh lại.

Chỉ còn 5.

Thử Nhất Nhược thấy vậy liền hưng phấn, xin sư phụ truyền đạo. Vương Hùng truyền âm, Chuột cũng dùng Thất Thập Nhị Biến, hóa thành một con gà trống lông đỏ rực, hai chân đạp gió bay lên.

Ò ó o...!!!

Tiếng gáy rung trời.

Bọ cạp nghe tiếng gà như nghe tử âm, thân hình run lẩy bẩy, hóa về bản thể bò cạp đen to lớn, nhưng chưa kịp chạy đã bị gà trống mổ ba phát, xuyên giáp mà chết.

Giờ chỉ còn 4: hai sói, một hổ, một báo.

Cả bốn nhìn quanh thấy thế trận đã hoàn toàn sụp đổ, đồng bọn chết hoặc bị thiên địch mổ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Phân thân Vương Hùng thu hồi Hồ Tâm Kính, nhìn cả bốn nói:

– Bốn người các ngươi, ta không muốn lạm sát. Chúng ta không thù sinh tử, các ngươi đi đi.

Cả bốn nhìn nhau, thấy đã không thể cứu vãn, nghiến răng nghiến lợi rút lui, lặng lẽ biến mất vào rừng sâu.

Trận chiến kết thúc, để lại một bãi chiến trường ác liệt nhưng không thiếu phần huyền diệu.