Khí mộc tràn ngập, đất trời nhuốm màu rêu đen như ngưng tụ cả ngàn năm oán khí. Rễ cây khô quắt lại, nước bùn quanh chân sôi lên như máu độc. Hắc Giao Mộc Cực lượn quanh giữa không trung, miệng ngoác đến tận mang tai, hơi thở mang theo mùi hôi thối của linh khí mục rữa.
Vương Hùng không lùi. Hắn bước tới một bước, khí tức trầm ổn, mắt khẽ liếc ba đệ tử sau lưng:
“Hôm nay, ta không chỉ cho các con ăn thịt sư tử, thịt voi... mà còn sẽ có cả giao long nướng.”
“Cơ hội không dễ có đâu.”
Ba đệ tử nghe mà trợn mắt. Nhưng ánh mắt Vương Hùng thì vẫn bình thản như đang tuyên bố bữa trưa.
Hắn quay sang Hắc Giao, giọng trầm như đá mài dao:
“Hai trăm năm trước, ta tha mạng cho ngươi trong lôi kiếp.”
“Nay ngươi đã ma hóa... xem như nhân quả của ta chưa dứt.”
“Hôm nay – ta đến để chấm dứt nó.”
Sau lưng Vương Hùng, thanh kiếm gỗ đào lưng cong xù xì, treo sau lưng suốt bao lâu nay, bất chợt rung lên dữ dội.
Tiếng kiếm ngân không bén, không vang, mà ầm ầm như tiếng gỗ bị sấm đánh, từng tia linh quang lôi điện màu bạc xanh chớp giật trên thân gỗ nứt nẻ.
Hắn rút kiếm ra – một mảnh gỗ thô mộc, xám nâu như củi mục, chẳng có sống lưỡi, chỉ có chuôi kiếm cũng bằng gỗ.
Hắc Giao Mộc Cực phá lên cười điên cuồng:
“Ngươi muốn giết ta bằng… củi khô?!”
“Nếu là kim loại, còn có chút lực sát thương với mộc căn như ta. Nhưng thanh củi đó – ngươi định... chọc cười ta chết à?”
Hắn chưa kịp nói hết, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Khí tức trên thanh kiếm gỗ đột nhiên bùng nổ, một tia sấm bạc giáng xuống từ trên trời – đánh thẳng vào thân kiếm!
ẦM!!
Thanh gỗ tưởng chừng bình thường kia hút trọn lôi điện trời, phát ra ánh sáng chói lòa khiến bầu trời nứt rạn như vỏ trứng.
Kiếm không bay bằng linh lực – mà bay theo thiên đạo.
“Dưới kiếm của không có oan hồn
Ngươi làm nhiều việc ác, ngươi đã nhìn thấy kiếm của ta chắc chắn phải chết
Vương Hùng lạnh lùng nói.
Hắn tung kiếm lên trời, hai tay bắt ấn.
“Trảm Ma Lôi Phạt – Khai!”
Bầu trời bị xé ra một đường lôi quang khổng lồ. Kiếm gỗ xoay tít trên cao, ánh sét tụ về như biển lửa đổ ngược. Rồi – như thiên đạo giáng hình, một luồng sét trắng bạc lao thẳng xuống đầu Hắc Giao.
ẦM—!
Cây cối dưới đất nổ tung, đất đá bắn lên, cả vùng rừng bị đánh sụp xuống như lở núi. Hắc Giao Mộc Cực gào lên điên loạn, thân thể bị chẻ đôi bởi kiếm sét từ trên trời giáng xuống, từng mạch rễ, từng dòng thủy khí trong cơ thể bị đốt sạch.
Hắn quay đầu bỏ chạy, nhưng—
Tốc độ của sét – làm gì chờ được kẻ chạy?
Toàn bộ thân thể Hắc Giao bốc khói, rễ cháy khét, linh hồn bị lôi kiếp xé nát, chỉ kịp gào lên một tiếng thê lương như hồn ma chết oan:
“KHÔÔÔÔÔNG—!!!”
Rồi... chết cháy trong chớp mắt.
Trận chiến kết thúc.
Khói tan, đất cháy đen. Mùi thịt nướng bắt đầu thoang thoảng trong gió.
Bốn thầy trò Vương Hùng nhóm lửa giữa chiến trường, lặng lẽ lấy từng khúc thịt sư tử, voi, giao long ra nướng.
Vương Hùng cầm miếng bụng giao long cháy sém, rắc thêm chút muối tinh luyện từ linh mỏ, ngoạm một miếng lớn nhai rôm rốp:
“Ưm... thịt tà long ăn vừa dai vừa ngọt.”
Ngưu Nhân thì đang xé đùi voi , miệng nhồm nhoàm, mắt sáng lên như con nít.
Thử Nhất Nhược gặm cái lỗ tai voi, vừa ăn vừa cười khúc khích:
“Còn thấm hơn chân gà ngâm linh tuyền!”
Ô Đạo Nha thì gặm chân sư tử, nói khẽ:
“Ăn lông đúng là lần đầu tiên ta thấy ngon đến vậy...”
Xa xa, năm kẻ từng được tha chết – hai sói, một hổ, một báo, một hồ ly – đứng nấp sau một thân cây, toàn thân run rẩy.
“Nếu khi ấy hắn không tha cho tụi mình…”
“Thì giờ… chắc cái lỗ tai mình đang nằm trên lửa…”
Vương Hùng liếc mắt, nhìn thấy, mỉm cười, vẫy tay:
“Nè, mấy tên kia. Ra đi.”
“Cho các ngươi ít thịt vụn. Không dễ gì có thịt tu sĩ kết đan mà ăn đâu.”
Năm yêu run rẩy bước tới, quỳ gối nhận thịt như nhận linh ân đại hóa.
Một trận tử sinh – kết bằng khói thịt bay lên trời.