Chiến trường giờ đã chỉ còn lại tro bụi và máu khô. Gió ngừng thổi, chim ngừng hót. Trên mặt đất nứt nẻ, bốn thầy trò tụ lại một chỗ, hơi thở vẫn còn gấp gáp, linh khí chưa ổn định.
Vương Hùng bản thể đứng giữa ba đệ tử. Hai phân thân bên cạnh lần lượt tan biến trong im lặng, như thể hoàn thành sứ mệnh được giao và trả lại thiên địa.
Ba đệ tử nhìn nhau, vẫn chưa thể nói nên lời. Trận chiến vừa qua không chỉ là thắng lợi, mà là một lần tẩy rửa sinh tử thực sự. Nhưng họ chưa kịp thở ra hơi nhẹ nhõm—
Bầu trời bất ngờ sầm lại.
Tầng mây đen kéo đến không báo trước, từng đợt cuộn như sóng âm, lớp sau nuốt lớp trước, ánh sáng mặt trời bị chôn vùi trong vài hơi thở. Không khí trở nên ẩm thấp, nặng mùi bùn rêu và rễ thối, khiến cả rừng già như già thêm ngàn tuổi.
Một luồng hơi nước mờ mịt bay xuống từ không trung. Cây cối dưới chân co rút lại như bị ép mất linh khí, gió lạnh từ bốn phương hội tụ về một điểm.
Một bóng dài hàng trăm trượng trườn xuống từ mây đen, da phủ vảy xám đen, có rêu bám, đuôi quét qua tạo nên tiếng rít rợn người.
Hắc Giao Mộc Cực – xuất hiện.
Thân hình hắn mang dáng rồng nhưng mập mạp hơn, nửa thú nửa thực vật, chân mọc rễ, từng bước đi để lại dấu vết nước sình và dây leo đen bám đầy đất. Hai mắt màu lục bảo, sâu hoắm như giếng cạn, phát ra khí tức cổ lão và tà dị.
Hắn cười khẽ, tiếng vang như tiếng đá trượt trên mộ phần:
“Trong lúc chiến đấu sinh tử mà vẫn còn dạy học trò.”
“Rất thú vị... Rất giống Vương Hùng năm xưa.”
“Nhưng hôm nay, để ta dạy các ngươi một bài học.”
“Bọ ngựa bắt ve... chim sẻ đứng sau.”
Lời vừa dứt, không gian chấn động.
Từ miệng hắn, một luồng mộc khí màu xanh sẫm phun ra như sương mù, bám lấy từng ngọn cỏ, thân cây quanh bốn người. Chỉ trong nháy mắt, cả khu đất biến thành một vùng đầm lầy rễ rồng, hàng trăm dây leo từ bùn mọc ra, xoắn vặn, lao thẳng vào cả bốn thầy trò.
“Mộc Hồn Trói Thể Trận!”
Vương Hùng bản thể bước lên trước, quát lớn:
“Lùi lại! Để ta!”
Hắn kết ấn trong tích tắc, Hỏa ấn nổ tung như lưỡi lửa rực cháy, phóng ra một tường lửa chắn ngay trước mặt ba đệ tử.
Rễ cây vừa chạm vào lửa lập tức bốc khói, nhưng không cháy hết – mà tan ra thành nước đen, ngấm vào đất rồi… mọc lại từ phía khác.
Thử Nhất Nhược tái mặt:
“Mộc... có sinh mệnh? Rễ này sống?”
Ô Đạo Nha trầm giọng:
“Không phải cây bình thường. Đây là Mộc Linh Ký Sinh – loại mộc tà hóa, chết một mọc ba.”
Ngưu Nhân siết chùy:
“Vậy... phải đập tận gốc!”
Trên cao, Hắc Giao cười nhạt:
“Chỉ có một mình ngươi chắn cho cả bọn… Vẫn là phong cách ngày xưa, Vương Hùng ạ.”
“Nhưng khác với năm xưa – ta không còn đơn thuần là yêu. Ta là... mộc căn chi khí!”
Hắn gầm lên, rễ cây quanh người hóa thành từng con trăn đen, miệng há rộng, răng bằng gỗ bén như đao, đồng loạt lao tới như đám quỷ mộc chết trôi.
Hỏa ấn của Vương Hùng bị đè ép, tuy vẫn giữ được nhưng sức lực đã dồn quá nhiều vào bảo vệ ba đệ tử, không thể phản công.
Ngay lúc ấy, hắn bỗng… nở một nụ cười.
Nụ cười lạnh lẽo, sâu xa, giống như... cuối cùng cá lớn đã mắc câu.
“Quả nhiên là ngươi...”
“Ta đã biết có kẻ âm thầm theo dõi bọn ta từ lâu, chỉ không rõ là ai...”
“Không ngờ – là Hắc Giao Mộc Cực.”
Ánh mắt Vương Hùng lúc này sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Hắc Giao không chớp.
“Lũ yêu nhỏ kia, chỉ là mồi.”
“Trò chơi lớn... bắt đầu từ giờ.”