Hữu ngoại

Sau vài ngày sống cùng lão Bốn, nhị hoàng tử đương triều Đại Ngu giờ đây chẳng khác nào một thường dân. Bộ áo Nhật Bình sau những ngày tháng vất vả đã trở nên bẩn thỉu, rách nát. Y biết vậy nên đã vứt bỏ nó, thay vào đó là bộ quần áo nâu sẫm màu đất và chiếc khăn buộc trên trán. Hơn nữa, y rất nghe lời và được lão Bốn quý mến.

Một hoàng tử sống cùng một thường dân là chuyện hệ trọng, ảnh hưởng lớn đến danh dự của hoàng tộc. Điều này khiến Hồ Quang Liêm vô cùng khó chịu, hắn chỉ hận không thể tự tay giết chết tên đệ đệ ngu ngốc của mình.

Hồ Quang Lộc, nhị hoàng tử, năm nay đã mười bảy tuổi nhưng tính cách vẫn còn trẻ con. Bản thân y cũng không quan tâm đến chuyện truyền ngôi hay tranh đoạt ngai vàng, đơn giản chỉ là vâng lời phụ hoàng.

Người huynh trưởng của hắn thì ngược lại, kẻ này có dã tâm rất lớn, ngay từ nhỏ đã bộc lộ tính cách nham hiểm. Y rất coi trọng việc kế vị, từ nhỏ đã ghét đệ đệ vì hắn được cha yêu thương, quan tâm hơn.

Hôm nay, hắn tìm đến căn nhà cũ nát của lão Bốn, cúi đầu hành lễ với vị tiền bối đang ngồi ung dung hút thuốc lào dưới gốc cây khế lớn giữa sân. Hắn liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, trong ánh mắt là sự khinh bỉ tột độ khi…

Mùi đất đai và vật nuôi xộc vào mũi khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa, tên đệ đệ ngu ngốc của y đang ngồi thái rau chuối cho mấy con lợn nái kêu ụt ịt ở góc chuồng.

Hắn nhíu mày, rồi khẽ nheo mắt, trong đầu không khỏi nghi hoặc. Đến chính y cũng không hiểu rõ tính cách của đệ đệ mình. Lúc thì tên này tỏ ra là hoàng tử, lại còn khôn lỏi. Lúc thì lại ngốc nghếch đến lạ kỳ, chính y cũng không hiểu vì sao phụ hoàng lại yêu thích hắn đến vậy.

Gọi là nhà nhưng nơi này lại chẳng giống nhà, nó bừa bộn một cách có chủ ý, mùi hôi như thách thức sự chịu đựng của người khác. Hắn nhìn kỹ lại, quả nhiên mọi thứ ở đây đều không tầm thường.

Mấy cây chuối tỏa ra một luồng khí linh thiêng ẩn chứa, tuyệt đối không phải là vật bình thường. Ngay cả con dao mà đệ đệ y đang dùng để thái rau chuối cũng là Thép Kim Quang, thứ hiếm có trên đời.

Cái chum gốm đựng nước ở góc nhà nhìn qua tưởng là đồ vật tầm thường, nhưng không phải, trên đó có nhiều hoa văn ẩn mà hắn từng thấy trong sách cổ.

Hắn hiểu rằng, vị lão nhân ngồi thu tiền ở cổng làng đang ngồi trước mặt đây tuyệt đối không phải người bình thường, ông ta có lẽ là một cao thủ ẩn danh, thậm chí là một bậc cao nhân ẩn dật.

Thấy lão tiền bối không đáp lời, hắn nói tiếp:

“Tiền bối, ta là Quang Liêm, huynh trưởng của người ở trong kia. Không biết có thể vào trong được không?”

Lão Bốn trong cơn say thuốc, vẻ mặt mê man, khói thuốc tràn qua mũi, mắt đỏ ngầu nói:

“Vào đi! Nhớ đừng lâu quá là được!”

“Vâng!”

Quang Lộc đang ngồi thái rau chuối rất say sưa, lại quay lưng nên không để ý phía sau. Cho đến khi Quang Liêm bước đến đặt tay lên vai hắn, y nói:

“Đệ đệ, ngươi ở đây có vẻ sắp thành tài rồi nhỉ?”

Quang Lộc ngơ ngác nhìn lên, vừa thấy vị huynh trưởng này, vẻ mặt y lập tức biến sắc, lông mày nhíu lại. Tay hơi run run, có vẻ chính y cũng hơi sợ hãi người ca ca của mình. Điều chỉnh lại nhịp thở, y nói:

“Huynh… huynh trưởng! Huynh đến bao giờ vậy?”

Quang Liêm mỉm cười nhẹ, tay phe phẩy chiếc quạt:

“Ta lo lắng cho đệ thôi! Thấy đệ bình an ở nơi này thì kẻ mang danh huynh trưởng như ta đây cũng bớt lo rồi”

Hắn rời đi, khi quay lưng không quên nói:

“Đệ đệ, ta vẫn có lời muốn nói với đệ: Lo việc nước vẫn hơn lo chuyện riêng”.

Quang Lộc nhíu mày, mơ hồ hắn cũng hiểu phần nào mục đích y đến đây, đặc biệt là câu nói: "Hoàng tộc huyết quý thiên kim, vật nhân tiền tế nhi nhiễm uế thanh danh" (Nghĩa: Dòng máu hoàng tộc quý ngàn vàng, đừng vì cái trước mắt mà làm vấy bẩn thanh danh)

Điều này khiến hắn phải nhìn lại bản thân, nhận ra vài điều.

Quang Liêm đến trước lão tiền bối, hắn cúi đầu nói:

“Thân là huynh trưởng, không thể không cảm tạ tiền bối đã cho đệ đệ tiểu bối tá túc những ngày qua. Dặn dò đã xong, tiểu bối xin phép được cáo lui!”

Lão Bốn vẫn đang mê man, mắt đỏ ngầu nói:

“Được rồi! Được rồi! Đi đi!!”

Hắn cúi đầu rời đi, vẻ mặt cười gượng, chiếc quạt phe phẩy tạo thành cơn gió nhẹ mát, thổi bay vài sợi tóc trước mặt.

Quang Lộc đứng đó siết tay lại, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt đầy đắn đo. Lão Bốn thấy hắn cứ đứng ngơ ra đấy, lên giọng nói:

“Mau làm tiếp đi! Không thấy lợn của ta

đang đói à?”

“Vâng!!!”

Trong tâm trí Quang Liêm, chính y cũng đang rất vui sướng khi ngai vàng càng lúc càng gần hơn. Cảm giác đối thủ đang tự suy yếu dần.

Trong bụi tre cuối làng, gần cạnh con sông có cầu.

Ai cũng biết tre là loại cây quen thuộc, nhiều gai góc, tất nhiên là khó có thể vào sâu bên trong bụi. Nhưng bên trong bụi tre trải dài rộng lớn cạnh đường sông này, có một vùng đất trống nhỏ vừa đủ cho một người đi vào.

Bên ngoài nơi này, có hai tên thuộc hạ mà hôm trước Hạo Dương đã gặp. Chúng khoanh tay trước ngực, canh gác nơi này đã ba ngày ba đêm cho Mạc Mộc Đăng, trên vẻ mặt lúc này đã lộ rõ sự buồn chán.

Lúc ấy, Mộc Đăng bước ra. Vết thương trên người hắn đã khỏi hẳn, kinh mạch cũng đã phục hồi. Trong tâm trí hắn luôn nghĩ: “Trần Hạo Dương, đợi ta lấy được truyền thừa của kinh cổ sẽ tính sổ với ngươi!”

Hai tên thuộc hạ hỏi lại:

“Thiếu chủ, mới có ba ngày mà ngài đã khôi phục, chẳng phải quá nhanh sao?”

Hắn đáp lại:

“Ngươi đừng quên, Thổ Hà làng cổ này nằm trên vùng đất địa linh, sinh khí dồi dào. Trên khắp dãy tre già này lại có rất nhiều khí linh để hấp thụ, tất nhiên sẽ phục hồi nhanh”

“Lần trước ta đã gặp kẻ giao đấu với thiếu chủ, chỉ là chưa có chỉ thị nên không dám ra tay. Nay, thiếu chủ có cần chúng ta ám sát kẻ đó không?”

Hắn lắc đầu từ chối, ánh mắt ẩn chứa đầy sát khí:

“Không!! Ta muốn tự tay đánh bại hắn, kẻ thù của cha tất nhiên sẽ là kẻ thù của ta”

“Đã rõ!!!”. Mấy tên thuộc hạ nói.”

“Bây giờ theo ta đến Lê phủ, gặp Lê gia chủ. Dù sao cha ta cũng đã dặn là phải đến bái kiến ông ta, không thể không nghe lời dạy được!”.

Đến trước cổng Lê phủ.

Hắn chú ý đến những dấu vết còn sót lại nơi này, mấy mảnh giấy vẽ bùa rơi vãi, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nổ. Y hiểu rằng nơi này vừa xảy ra chuyện gì đó không lâu, đến mức đích thân Lê Cát Hưng gia chủ phải ra tay.

Y lệnh cho hai tên thuộc hạ lui về, chỉnh lại mấy nếp gấp trên bộ y phục Nhật Bình. Trên tay mang theo hòm quà đã chuẩn bị sẵn, bước đến gõ cổng.

Âm thanh uy nghiêm vang vọng từ trong nhà, Lê gia chủ lớn giọng:

“Kẻ nào?!!”

Mạc Mộc Đăng cúi đầu cung kính:

“Lê tiền bối, tiểu bối là Mộc Đăng, con trai tể tướng Mộc Trung trong vương triều Đại Ngu, theo lời cha dặn hôm nay đến đây bái kiến. Không biết tiền bối có thể cho tiểu bối vào trong không?!”.

“Có thể! Vào đi!!”.

Cánh cổng Lê phủ chầm chậm mở ra, hoa văn phù trận khắc trên đó cũng nhạt dần, hắn ung dung bước vào.

Từ sân phủ lớn, một bàn trà đã được bày sẵn dưới hiên trà lợp ngói men, trên mặt bàn ấm trà đã chuẩn bị đầy đủ. Lê gia chủ ngồi rất ung dung.

Hắn bước vào, nhưng chỉ dám đi đến vòng ngoài rồi dừng lại, không dám bước tiếp. Đứng đó mà cúi đầu, trên tay là vật lễ đựng trong chiếc rương gỗ nhỏ. Hắn cung kính

“Tiền bối, đây là quà mà phụ thân muốn tiểu bối gửi cho ngài”

Cát Hưng liếc qua, nhìn thấu chiếc rương gỗ. Thì ra bên trong là giấy Mặc Tuyền, làm từ bột của hơn năm loại linh thảo khác nhau mới tạo nên. Nếu là người tu luyện bùa chú, thì loại giấy này rất quý giá và rất khó kiếm.

Ông ta ra hiệu cho cha con kẻ trước mặt, chỉ nói:

“Cha con họ Mạc các ngươi rốt cuộc muốn nhờ ta điều gì?”

Hắn mỉm cười nhẹ, lại lấy từ trong ngực áo một lá thư, đưa đến cho ông ta bằng hai tay:

“Chuyện cụ thể như nào tiểu bối cũng không biết, phụ thân chỉ bảo đưa cho tiền bối lá thư này. Bảo rằng ngài đọc rồi sẽ hiểu”

Ông nhíu mày lại, phần nhiều khó chịu nhưng vẫn nhận lấy lá thư này, rồi mở ra xem nét bút bên trong. Đọc qua một lượt, ông ta hơi trợn mắt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lá thư trên tay bị đốt thành tro ngay lập tức, bụi bay vào không khí, mùi khét lưu lại xộc vào mũi khiến người ngửi thấy khó chịu. Hắn không hiểu vì sao ông ta lại có thái độ như vậy nhưng vẫn rất yên tĩnh, chờ đợi điều gì sẽ xảy đến.

Ông ta cười nhạt nói với hắn:

“Mau mang thứ đồ lễ này về đi! Ta không có hứng thú với mấy việc tranh đoạt triều chính. Các ngươi muốn tự sinh tự diệt thế nào thì tùy, ta không quan tâm”

Mộc Đăng có phần không hiểu ý trong câu nói, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Lê gia chủ. Ông ta hiểu ra, bèn nói:

Số trời đã định, sao thoát khỏi kiếp nạn.

Cớ gì phải cố gắng níu kéo sự sống.”

Nói đến đây, hắn lại càng mơ hồ hơn, nhưng thấy ánh mắt ông ta dường như đang muốn đuổi khéo, chỉ đành cúi đầu cáo lui. Nhưng ông ta đã giữ hắn lại, đưa đến trước mặt hắn một chén trà sen nói:

“Đã là khách, dù đến hay đi cũng phải có một chén trà. Ngươi uống nó cũng đỡ ta mang tiếng thất lễ với khách”

Hắn nhận lấy chén trà, nâng lên miệng uống kính.

Hắn uống xong, lại cúi đầu, trên tay vẫn cầm chiếc rương quà nhỏ:

“Ta sẽ truyền đạt lại ý của tiền bối cho phụ thân. Tiểu bối xin phép cáo lui, tránh làm phiền!”

“Được rồi! Đi đi!”. Lê gia chủ nhẹ nói.

Lê gia chủ nhìn bóng lưng kẻ này rời đi, sau đó lại nhắm nghiền mắt, vẻ mặt rất không vui. Vợ ông bước đến hỏi:

“Phu quân, lá thư đó là gì mà khiến chàng mang tâm trạng không vui thế?”.

Việc trời định cứ để tự nhiên, lẽ ở trong lòng. Đại Ngu ắt suy vong.