Thẩm Hàn là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày bận rộn với công việc, tối đến lại trốn vào thế giới game cùng vài người bạn. Hắn cũng hay đăng những đoạn video ngắn lên nền tảng Tinh Hải, xem như thú vui giết thời gian.
Một tối cuối tuần, sau khi thua liền ba trận game, tâm trạng chẳng mấy khá khẩm, Thẩm Hàn nằm dài trên ghế, vô thức lướt Tinh Hải tìm chút giải trí.
Đúng lúc ấy, một phòng livestream nổi bật hiện lên:
[Tụ Tiên Các - Mừng Thiên Hà Đạo Quân thăng cấp, ban phát cơ duyên.]
Tên phòng đậm chất tiên hiệp.
Hứng thú nổi lên, Thẩm Hàn nhấn vào.
Phía bên trong, khung cảnh như một đại điện giữa tầng trời, mây trắng phiêu bồng, tiên nhạc mơ hồ vang vọng. Người trong phòng đều mang những cái tên như bước ra từ tiểu thuyết tu tiên: Thiên Hà Đạo Quân, Tử Vi Chân Nhân, Thanh Vân Tán Tu, Ngọc Hoa Đạo Nữ...
Bình luận cũng ngập tràn không khí cổ phong, đến cả hiệu ứng từng câu trò chuyện cũng biến đổi liên tục:
"Chúc mừng Thiên Hà Đạo Quân thành tựu Tiên vị!"
"Đạo quân khai ân, ban lễ vật cho hữu duyên đạo hữu."
Thẩm Hàn bật cười, cũng muốn nhập hội cho vui, liền gõ vào ô chat:
"Thiên Vận Tử, bái kiến chư vị đạo hữu."
Thuận tay, hắn sửa luôn tên nick thành Thiên Vận Tử, nghe cũng khá hợp với không khí trong phòng.
Ngay lúc ấy, một dòng tin nhắn lạ hiện lên ở góc màn hình:
【Thiên Hà Đạo Quân tặng ngươi một phần "Thiên Cơ Lễ Vật". Có nhận không?】
【Nhận】 | 【Từ chối】
Thẩm Hàn hơi sững người.
Hắn còn tưởng đây là hiệu ứng trò chơi tương tác trong phòng, không nghĩ nhiều, liền bấm 【Nhận】.
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sáng dịu dàng, mờ ảo, tựa hồ chẳng ai ngoài hắn nhìn thấy, chậm rãi xuyên thẳng vào mi tâm.
Không có tiếng nhạc báo hiệu, không có dòng hệ thống khoa trương nào hiện ra.
Tất cả chỉ là một cảm giác lành lạnh, như có dòng suối ngầm đột nhiên thức tỉnh trong cơ thể.
Thẩm Hàn ngẩn người.
Hắn mơ hồ cảm giác lồng ngực nhẹ hơn, nhịp thở kéo dài một cách kỳ lạ.
Tầm mắt như sáng hơn đôi chút, âm thanh bên tai cũng trở nên tinh tế hơn.
Nhưng ngoài hắn ra, mọi người trong phòng livestream vẫn bình luận sôi nổi như trước:
"Đạo quân hào phóng quá!"
"Đã lâu chưa thấy mở lễ ban thưởng, hôm nay xem như có lời!"
Không ai để ý đến hắn.
Không một ai nhắc đến "Thiên Cơ Lễ Vật".
Thẩm Hàn nhíu mày.
Chẳng lẽ... chỉ mình hắn nhận được? Hay đây là hiệu ứng trò chơi mà thôi?
Gió đêm từ cửa sổ khẽ lùa vào, mang theo mùi cỏ cây dìu dịu.
Ánh trăng ngoài kia sáng đến mức khiến người ta có ảo giác.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn bàn tay mình dưới ánh sáng màn hình — đôi tay bình thường, nhưng ẩn ẩn có một luồng cảm giác khác lạ, như đang rục rịch bên trong.
Tắt phòng livestream, Thẩm Hàn rời ghế, vươn vai lười biếng. Trong lòng vẫn còn lấn cấn về cái gọi là “Thiên Cơ Lễ Vật” nọ. Nhưng hắn cũng nhanh chóng tự gạt đi. Dù sao cũng là livestream kiểu cổ phong, chắc là hiệu ứng đặc biệt gì đó.
Tắm rửa xong, hắn ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà. Đêm nay yên tĩnh đến lạ. Mọi khi hắn sẽ bật nhạc, rồi vừa ngồi chỉnh video vừa nghe bạn bè ồn ào qua Discord. Nhưng giờ, hắn chỉ muốn yên lặng.
Lúc ấy, một cảm giác kỳ lạ bất chợt nổi lên — như có dòng khí lưu thông chậm rãi trong cơ thể, từ bụng lan dần lên ngực rồi tản ra toàn thân. Không mạnh, không đau, nhưng rõ ràng là có.
“Là do tắm nước nóng xong chưa khô người?” – hắn lẩm bẩm, nhưng rồi lại lắc đầu. Trước giờ chưa từng có cảm giác này.
Cơ thể trở nên nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, mỗi hơi thở cũng sâu hơn, dễ chịu hơn. Thậm chí đến đôi mắt vốn hơi cận của hắn, giờ nhìn ra đường cũng thấy rõ hơn vài phần.
Lúc bước tới bàn làm việc để chỉnh video, ngón tay hắn lướt chuột nhanh hơn thường lệ, gần như không cần nghĩ cũng biết khung nào nên cắt, đâu cần giữ.
Kỹ năng cắt video này… vốn là do tự học theo cảm tính. Nhưng giờ như thể hắn "hiểu" sâu hơn bản thân tưởng tượng.
Thẩm Hàn ngồi lặng một lúc. Hắn mở máy, vào lại Tinh Hải, tìm thử phòng Tụ Tiên Các.
Không thấy.
Không một lịch sử. Không một liên kết. Không có phòng nào tên như thế trong danh sách livestream hay đã theo dõi.
“Tắt phòng là mất luôn à? Không lẽ bị xóa?”
Trong lòng hắn, một tia bất an nhen lên.
Vào lại hồ sơ, hắn nhìn dòng chữ “Thiên Vận Tử” hiện rõ dưới ảnh đại diện. Cái tên nghe cũng quen quen, nhưng giờ nhìn lại sao lại có cảm giác… như một phần nào đó trong hắn bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc này?
Cạch!
Âm thanh nhẹ vang lên — một nhánh trà khô trong ly nứt làm đôi.
Hắn ngẩng đầu, bầu trời đêm lấp lánh tinh quang.
Không trăng, không gió, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt hắn như phản chiếu lại cả tinh hà vô tận.
Sau khi rời bàn làm việc, Thẩm Hàn rảo bước về giường, định nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn không ngừng lan tỏa trong cơ thể. Mỗi bước đi như thể chân hắn nhẹ hơn vài phần, nhịp thở cũng dài và sâu hơn. Cảm giác này cứ như thể hắn đang bay, nhưng lại không thể giải thích nổi.
Thẩm Hàn nằm xuống giường, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Nhưng mắt hắn mở to không thể chợp mắt. Trong đêm tối, không gian xung quanh như thể đang biến đổi. Ánh sáng từ màn hình điện thoại trong phòng dường như yếu dần đi, mà không hiểu sao lại khiến hắn thấy rõ hơn.
“Chắc là do làm việc quá sức rồi.” Hắn tự cười nhạt, nhưng dù muốn ngủ, cơ thể hắn lại cứ cảm thấy cực kỳ tỉnh táo.
Lạ thật. Trước đây không phải vậy.
Đột nhiên, hắn cảm thấy một tiếng “vù” nhẹ, như thể có thứ gì đó vỗ vào tai. Thẩm Hàn giật mình, mở mắt nhìn quanh phòng. Không có gì. Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại tỏa ra chút ánh sáng lờ mờ.
Một cảm giác khác lạ ập đến. Hắn không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy những giác quan của mình trở nên tinh tế, mẫn cảm một cách kỳ quái. Cả không khí xung quanh như thể đang tràn ngập một thứ gì đó — một nguồn năng lượng kỳ lạ, mờ ảo nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, đưa tay chạm vào đầu, xoa xoa nhẹ như muốn xua đi cảm giác này. Mồ hôi bắt đầu đổ ra từ trán, không phải vì nóng, mà là vì một thứ cảm giác “khác” trong cơ thể. Cảm giác này giống như... như đang có một thứ gì đó, một thứ vô hình nào đó đang thức tỉnh trong hắn.
Thẩm Hàn lấy điện thoại lên, không suy nghĩ gì nhiều, mở lại Tinh Hải.
Nhưng lần này, khi hắn vào tìm kiếm phòng livestream Tụ Tiên Các, không thấy gì. Màn hình chỉ hiện lên những phòng thông thường khác, như thể phòng livestream đó chưa từng tồn tại. Cảm giác kỳ lạ cứ thế tràn ngập tâm trí hắn.
Chưa kịp nghĩ gì thêm, bỗng có một dòng tin nhắn lạ từ Tinh Hải hiện lên:
“Chúc mừng Thiên Vận Tử, đã bắt đầu nhận được cơ duyên. Nhớ giữ gìn, đừng vội làm lộ. Đợi thời cơ!”
Tin nhắn này hiện lên tựa như không phải từ một người nào đó trong phòng chat, mà giống như... từ chính hệ thống của nền tảng?
Thẩm Hàn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, điện thoại trong tay bỗng trở nên nặng trịch. Lại một cảm giác kỳ quái nữa.
"Không thể nào..." Hắn tự thì thầm. "Chắc mình mệt quá thôi."
Nhưng một phần trong hắn lại không thể không cảm thấy một sự bất an, một điều gì đó thật sự khác biệt. Cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào hắn, biết rõ những thay đổi mà chính hắn còn chưa kịp nhận ra.
Cuối cùng, hắn thở hắt ra, nhắm mắt lại, ép mình ngủ, mặc cho cơ thể vẫn ngập tràn cảm giác kỳ lạ.
Không ai biết rằng trong màn đêm yên tĩnh, một cơ duyên vô hình đã bắt đầu rơi vào tay của một kẻ vô tình, và hắn sẽ chẳng thể nào quay lại cuộc sống bình thường nữa.