Buổi sáng hôm sau, Thẩm Hàn thức dậy muộn hơn thường lệ. Hắn không hiểu sao tối qua mình lại ngủ ngon đến thế—chỉ vừa nằm xuống đã như chìm vào giấc mộng mấy canh giờ liền, sâu đến mức chẳng mộng chẳng mị.
Kỳ lạ là, cơ thể hắn lại nhẹ nhàng một cách đáng sợ.
Không còn cảm giác ê ẩm ở vai do ngồi máy tính lâu, đôi mắt cũng không cay xè như sau mỗi buổi livestream. Mọi giác quan như sáng bừng. Mỗi ánh nắng lọt qua rèm, mỗi tiếng còi xe dưới phố đều trở nên rõ ràng đến lạ.
Hắn lắc đầu, tự trấn an:
“Do ngủ đủ giấc thôi. Người ta nói ngủ sâu là như được reset cơ thể mà.”
Nhưng khi hắn bước vào phòng tắm, vừa chạm tay vào mặt nước, nước lập tức ấm lên như thể cảm ứng với nhiệt độ cơ thể hắn—mà rõ ràng vòi vẫn đang để chế độ lạnh.
Một luồng khí nóng nhẹ tỏa ra từ lồng ngực. Không đau, không khó chịu, nhưng rõ ràng có gì đó… không bình thường.
Ra khỏi nhà, hắn bắt đầu ngày làm việc như thường lệ. Trên tàu điện, người chen chúc như mọi ngày, nhưng hôm nay hắn lại có cảm giác… dễ thở hơn hẳn. Dòng người dường như tự động tách ra một khoảng nhỏ quanh hắn.
Không ai để ý đến hắn nhiều, không ai gọi tên “Thẩm Hàn”. Nhưng có điều hắn không biết—có một người phụ nữ già ngồi ở góc tàu, nhìn hắn lom lom từ khi bước vào. Đôi mắt bà ta nheo lại, môi khẽ mấp máy:
“Khí tức này… chẳng lẽ lại có người mang linh căn ngoài Thiên Giới?”
Khi về đến nhà, hắn lại ngồi vào máy, theo thói quen mở lại Tinh Hải. Phòng Tụ Tiên Các vẫn hoạt động, mọi người nói chuyện sôi nổi như chưa từng có gì xảy ra.
Thẩm Hàn – với tên nick “Thiên Vận Tử” – cũng góp vui vài câu về đan phương, yêu thú, đủ loại thuật pháp. Mọi người trong phòng đều nghĩ hắn chỉ là một “diễn viên giỏi”, vì chẳng ai cho rằng đây là nơi có tu sĩ thật cả.
Đêm xuống, Thẩm Hàn lại livestream game như thường lệ. Nhưng lần này, hắn nhận ra tay mình linh hoạt lạ thường. Mỗi pha phản xạ, mỗi thao tác đều chuẩn xác như đã được tính toán trước vài giây.
Khán giả bắt đầu bàn tán:
“Ủa? Hôm nay ông Thiên Vận buff tay hay gì vậy?”
“Trước giờ bắn hay rồi, nay nhìn còn ảo ma Canada hơn!”
“Ảnh tu luyện trong mơ rồi á?”
Hắn chỉ cười trừ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Sau khi kết thúc buổi stream, hắn mở danh sách bạn trong Tinh Hải, định gửi vài đoạn video hài hước vừa cắt ra thì chợt thấy có một tin nhắn lạ được ghim trên đầu. Không ai tag hắn, không ai gửi riêng, nhưng dòng chữ này lại sáng lên như dành riêng cho hắn:
“Tặng phẩm đã trao. Đường tu tự chọn. Thiên mệnh – bất khả nghịch.”
Ngay lúc đó, đèn trong phòng nhấp nháy, máy tính khẽ giật, như có luồng khí lướt qua. Chỉ một khắc sau, mọi thứ trở lại bình thường.
Thẩm Hàn nhìn quanh, da gà nổi khắp người.
Sau khi tin nhắn lạ kia hiện lên, Thẩm Hàn cứ ngồi lặng trong bóng tối, không tắt máy, cũng chẳng mở miệng nói thêm câu nào.
Bên tai hắn, ngoài tiếng quạt máy tính, dường như còn vang lên một loại âm thanh kỳ quái—tựa như tiếng chuông đồng xa xăm, ngân nga trong tầng tầng mây phủ.
“Ảo giác?” – hắn tự thì thầm.
Hắn kiểm tra hệ thống, đăng nhập lại, reset kết nối… nhưng tin nhắn kia đã biến mất. Giống như chưa từng xuất hiện. Mà lạ hơn, không một ai trong phòng chat đề cập tới.
Hắn lên giường nằm, kéo chăn đến tận cổ nhưng mắt cứ mở trừng trừng.
Ngay lúc hắn sắp thiếp đi, một giấc mộng lạ lùng kéo đến.
Trong mộng, hắn đứng giữa một sơn cốc tím đậm sương mù, nơi hoa cỏ phát ra quang mang nhè nhẹ. Trước mặt là một tấm bia đá cao đến mấy trượng, trên khắc tám chữ:
“Thiên địa chi mệnh, hữu duyên giả đắc.”
Dưới chân bia là một hộp ngọc mở hé, ánh sáng trắng thuần khiết rọi thẳng vào tâm trí hắn, lạnh lẽo nhưng không dữ dội, dịu nhẹ như nước chảy.
Hắn muốn tiến tới, nhưng chân không thể nhấc nổi. Mỗi bước như có dây vô hình kéo ngược trở lại.
Phía sau vang lên một giọng nam trầm ổn:
“Ngươi không thuộc về nơi này.”
Hắn quay phắt lại—không một ai.
Giấc mộng kết thúc đột ngột như khi bắt đầu. Hắn bừng tỉnh, người mướt mồ hôi, áo ướt dính vào lưng.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất… là trên tay hắn—một mảnh ngọc nhỏ trong lòng bàn tay, lạnh lẽo, trắng mờ, vẫn còn đó.
Cùng thời khắc đó, trong phòng chat Tụ Tiên Các, một đạo danh hiệu ẩn danh vừa hiện lên ở cuối danh sách, không ai nhìn thấy.
Tên hắn: Bắc Minh Huyền Tôn.
Dưới danh hiệu là một hàng chữ nhỏ, lấp lóe kim quang:
“Khí cơ khởi, vận chuyển thiên luân. Có kẻ bước nhầm vào đạo.”
Người này không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào biểu tượng tài khoản "Thiên Vận Tử", rồi biến mất không một dấu vết.
Ngày hôm sau, Thẩm Hàn thức dậy với một sự thật khác thường—mảnh ngọc kia… vẫn còn trong tay áo.
Hắn không nhớ rõ mình bỏ nó vào đó lúc nào.
Và càng không biết rằng, từ thời khắc ấy, khí tức của hắn bắt đầu dần dần tách khỏi phàm trần, từng bước... từng bước tiến vào đạo môn.