Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng đơn sơ. Thẩm Hàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, mảnh ngọc trắng vẫn nằm yên trong lòng bàn tay, lạnh đến mức khiến người run nhẹ.
Hắn đưa ngọc lên xem kỹ: không hoa văn, không chữ khắc, nhưng có một cảm giác lạ lùng lan tỏa khi chạm vào—tựa như làn nước mát lướt qua tâm hồn.
“Chắc do mình mơ nhiều quá…” – Hắn lẩm bẩm rồi quăng nó vào ngăn kéo, định bụng lát nữa sẽ vứt đi.
Nhưng khi đóng ngăn kéo lại, ánh sáng trắng mờ vẫn lặng lẽ xuyên qua lớp gỗ như chẳng bị cản trở.
Hắn không nhận ra. Nhưng từ giây phút đó, khí tức trong phòng đã thay đổi.
---
Tinh Hải – Phòng chat Tụ Tiên Các
Hàng trăm tin nhắn vẫn hiện ra liên tục:
"Đạo hữu, hôm qua ta luyện Khô Mộc Quy Nguyên Công, lại bị tẩu hỏa nhập ma, ai có bí quyết không?"
"Bần đạo cảm ngộ được một chút về tầng thứ năm Thái Âm Quyết, ai hữu duyên luận đạo?"
"Linh thạch dạo này khó kiếm quá…"
Giữa hàng trăm lời qua tiếng lại, một dòng tin ngắn, không hiển thị người gửi, bỗng hiện:
> “Có kẻ nghịch thiên nhập đạo, chưa qua khai linh, chưa nhận sư truyền. Cơ duyên trăm kiếp, khởi tại hôm nay.”
Tin vừa hiện, một tu sĩ trong nhóm, danh xưng Tử Trúc Chân Nhân, nhíu mày nhìn màn hình. Hắn là một tán tu hơn ba trăm tuổi, tu hành pháp môn Kim Đan đạo, từ trước đến nay rất ít khi lên tiếng.
Tử Trúc Chân Nhân lập tức truyền âm riêng cho một người:
> “Ngươi… cảm nhận được không? Có khí cơ lạ đang dao động.”
“Cảm nhận rồi.” – Người trả lời là Diệp Thương Sinh, một nữ tu, nổi danh với thần thức nhạy bén, tu vi không rõ cao thấp.
> “Ở đâu?”
“Ngay trong Tụ Tiên Các. Nhưng... rất mờ nhạt, như thể bị thiên đạo che lấp.”
Cả hai im lặng, nhưng đồng thời ánh mắt họ dừng lại tại cùng một cái tên: Thiên Vận Tử.
Người này xuất hiện gần đây, không phát ngôn nhiều, không luận đạo, cũng không tu pháp… nhưng hắn lại vừa vặn nằm trong vòng dao động khí cơ khi dòng tin kia xuất hiện.
---
Thẩm Hàn – Cùng thời điểm
Sau giờ làm, hắn về nhà, bật máy lên để chơi game như thường lệ. Lướt vào Tụ Tiên Các, thấy mọi người đang tranh luận về một cuốn tiên hiệp mới nổi, hắn cũng thả một comment cho vui:
> “Ta thấy quyển ấy được đấy, chiêu Hóa Long Tam Biến tuy hoang đường nhưng đọc sướng mắt.”
Nhưng lạ thay, chỉ vài giây sau, một loạt phản hồi xuất hiện.
Tử Trúc Chân Nhân: “Thiên Vận đạo hữu, pháp môn Hóa Long Tam Biến, ngươi từng tu sao?”
Thẩm Hàn: “…Hả? Ý đạo hữu là gì?”
Diệp Thương Sinh: “Khí tức ngươi có chút... không giống người thường.”
Hắn toát mồ hôi.
“Chẳng lẽ mình lỡ vạ miệng?” – hắn tự nhủ.
Thật ra hắn chỉ bịa bừa theo truyện từng đọc.
Nhưng ở một nơi như Tụ Tiên Các—nơi có thể không chỉ là giả, một lời bịa cũng có thể làm rung chuyển đạo tâm người khác.
---
Tử Trúc Chân Nhân truyền âm riêng cho Diệp Thương Sinh:
> “Ta nghi hắn đã nhận được vật gì đó. Pháp khí? Linh châu? Hay là... một mảnh thiên duyên còn chưa tỉnh?”
Diệp Thương Sinh trầm ngâm một lúc rồi đáp:
> “Không cần ép vội. Để hắn tự bộc lộ. Nếu đúng như ta đoán… thiên cơ lần này, có khi sẽ kinh động cả các đại môn phái.”
Sau khi bị hỏi bất ngờ trong phòng chat, Thẩm Hàn rút lui ngay, giả vờ mất kết nối mạng. Hắn ngả người xuống ghế, lòng đầy nghi hoặc.
“Bọn họ nói cứ như… mình thực sự là tu sĩ vậy.”
Hắn nhìn về ngăn kéo, nơi mảnh ngọc vẫn nằm im. Tò mò thôi thúc, hắn mở ra.
Ánh sáng trắng lại một lần nữa lan ra từ lòng bàn tay hắn.
Lần này, hắn cảm nhận được.
Một làn khí mát như suối núi, nhưng không phải là cảm giác của tay chạm nước—mà là một tầng nhận thức nào đó được khẽ gõ.
Ánh sáng trắng ấy tỏa ra, hòa vào không gian, rồi nhanh chóng tan biến như chưa từng tồn tại.
Cũng đúng lúc đó, trong một ngọn núi xa xăm cách thành phố hắn ở hàng ngàn dặm, một chiếc chuông đá cổ xưa trong Vân Tịch Cốc chấn động “ong” một tiếng.
Một vị nữ tử áo trắng đang tọa thiền mở mắt, giọng khẽ như gió thoảng:
> “Có linh thai mới thức tỉnh... lại là giữa phàm trần. Lạ lắm.”
---
Căn phòng của Thẩm Hàn
Từ khoảnh khắc mảnh ngọc sáng lên, mắt của Thẩm Hàn thoáng hiện ánh bạc rất nhạt—chỉ một giây, rồi tan đi. Hắn đứng dậy, như thể cảm thấy căn phòng trở nên hơi khác.
Cây lan đặt cạnh bàn làm việc… nở hoa.
Điều lạ là hoa này vốn đã khô héo cả tháng nay.
Hắn ngẩn người. Lòng dậy lên một tia bất an pha lẫn hiếu kỳ.
“Chắc… do mình ngủ thiếu thôi.”
---
Tinh Hải – Tụ Tiên Các
Lúc này, Diệp Thương Sinh đã yên lặng chụp lại một đoạn tin nhắn và khí cơ sót lại, truyền lên một đạo phù cổ. Trong không trung nơi nàng đang tọa lạc, một mảnh phù văn lặng lẽ xoay tròn, hiện lên ba chữ:
> “Khai Linh Thai”
Nàng thì thào: “Không qua truyền thừa, không sư môn, không pháp chú… lại vẫn có thể cảm khí, cảm linh…”
Ánh mắt nàng nghiêm lại: “Hắn là... người mở ra chuỗi nhân quả mới.”
---
Thẩm Hàn
Trở lại với công việc ban đêm, hắn vừa chơi game vừa livestream như mọi ngày. Trên nền tảng Tinh Hải, lượng người xem tăng đột biến.
Điều hắn không biết là, một vài người trong số đó không phải fan chơi game.
Mà là tu sĩ.
Và trong màn hình của một số người đang xem hắn, sau lưng hắn mơ hồ có một luồng sáng bạc như linh quang quấn quanh, chỉ nhìn bằng thần thức mới thấy được.
---
Diệp Thương Sinh gửi một câu cho Tử Trúc Chân Nhân:
> “Thiên Vận Tử—tên hắn chọn không phải ngẫu nhiên. Thiên vận đã chuyển. Đạo cơ sắp hiện.”