Tin tức về người mới "Thiên Vận Tử" trong phòng Tụ Tiên Các lặng lẽ lan truyền trong nhóm tu sĩ chân chính. Chưa đầy một canh giờ, tên của hắn đã xuất hiện trong ba cuộc bàn luận bí mật tại các thế lực ẩn thế.
Ở Tàng Vân Sơn, một lão đạo ngồi trên đài đá, nhíu mày:
> “Vừa nhập nhóm, đã nhận được thiên vật của Thiên Hà Đạo Quân? Hơn nữa lại không có phản ứng, như đã quen từ lâu… Đây tuyệt đối không phải kẻ phàm tục.”
Tại Địa Tàng Cốc, một hắc y nữ tu đang ngâm mình trong Linh Thủy, bỗng mở mắt:
> “Hắn dùng nhục thân phàm trần... cưỡng ép hấp thu đạo quang mà không tán mệnh. Đây là thân thể gì chứ?”
Tại Vân Hải Thần Đình, một thần hầu đang dâng tấu lên chủ tọa, chỉ nói:
> “Có một người... không danh không môn, nhưng khiến khí cơ toàn vùng phía đông chấn động thoáng chốc. Sư tôn, có phải là một vị... hồi quy?”
---
Phòng chat – Tụ Tiên Các
Một tin nhắn lặng lẽ hiện lên:
> [Tử Trúc Chân Nhân]: "Thiên Vận đạo hữu, ngài nhập thế đã lâu, nay lại xuất hiện, chẳng hay đã đến lúc nghịch chuyển thiên cơ?"
Thẩm Hàn vừa ăn mì gói vừa nhìn vào màn hình. Hắn chỉ đang livestream chơi game, nhưng comment này khiến hắn suýt sặc.
"Ơ… gì vậy?"
Hắn phản hồi:
> [Thiên Vận Tử]: "À… huynh nói cái gì đó, ta không hiểu lắm, chỉ đang lên rank thôi..."
Các tu sĩ lập tức nghẹn họng.
“Lên... rank?”
Một vị đạo nhân thốt lên: “Chẳng lẽ ‘lên rank’ là cách hắn gọi hành trình đột phá trong phàm giới?”
Một người khác nói thêm: “Không hiểu được lời nói là cảnh giới quá cao, hoặc quá thấp. Với loại này… chính là vô cảnh vô tướng, ngôn xuất tức đạo!”
Một lão nhân thì thở dài:
> “Năm đó lão phu từng gặp một vị đạo hữu, mỗi lời nói đều như tục ngữ, hóa ra là ngôn pháp. Nay Thiên Vận đạo hữu lại nói... ‘chỉ đang lên rank’… Há chẳng phải là đỉnh cao của tịnh đạo nhập tục?”
---
Thẩm Hàn thì vẫn vô tư ăn mì, gõ vài dòng chat trò chuyện như thường. Có người hỏi hắn:
> [Băng Tâm Đạo Tôn]: “Tiền bối, ngài ẩn thế bao lâu rồi?”
Hắn ngáp một cái, nghĩ thầm “chắc mấy ông fan của mấy truyện tu tiên lại roleplay nữa rồi…”, bèn trả lời cho vui:
> [Thiên Vận Tử]: “Cũng chẳng nhớ nữa, một lần đã toạ lại hơn trăm năm gì đó.”
Băng Tâm Đạo Tôn trầm giọng:
> “Một lần hơn trăm năm... Tâm bất động giữa trần thế, thân mang nhục thể, nhưng khí cơ không lộ. Đây là cảnh giới gì…”
---
Vân Tịch Cốc
Diệp Thương Sinh nhắm mắt, chắp tay niệm:
> “Trăm năm như một ngày, sống giữa phàm trần mà không loạn đạo tâm... Tâm như hư không, ý như cổ mộc—hắn chính là người trong truyền thuyết... Chân Ẩn!”
Một đạo phù tín bay qua tầng trời phía nam, chỉ để gửi đi một tin ngắn:
> “Thiên Vận Tử... Chân Ẩn hiện thế. Mau báo lên Thiên Lô Tông!”
Trong một góc của diễn đàn Tinh Hải, có một chủ đề bất ngờ trở nên nóng rực:
> [Chủ đề nổi bật]: “Thiên Vận Tử – Chân Ẩn tái hiện trong thời đại linh mạt?”
Người đầu tiên đăng bài chính là một tu sĩ có tên Lục Dật Phong, là tán tu nổi tiếng chuyên sưu tầm điển tịch cổ tu.
> “Chư vị đạo hữu, lão phu không thể không nói: Từng có ghi chép trong Vạn Tượng Thư Tàng, rằng khi thế đạo đại biến, luôn có một vài tồn tại kỳ dị — bọn họ xuất hiện giữa thế gian, che giấu đạo cơ, giả làm tục nhân mà hành xử. Người đời gọi là Chân Ẩn.”
> “Bọn họ không có tu vi trong mắt người thường. Nhưng từng có lần, một Chân Ẩn lặng lẽ chỉ điểm cho một tiểu tán tu, giúp người đó trong mười năm lên thẳng Kim Đan. Sau đó biến mất giữa hồng trần, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Bên dưới bài viết, các tu sĩ tranh luận sôi nổi.
> [Trảm Nguyệt Ma Quân]: “Người này không có linh cơ, nhưng mỗi câu lại khiến người ta ngộ đạo. Hắn chẳng phải là một trong những người đó sao?”
> [Bạch Lộ Thượng Nhân]: “Cẩn thận lời nói! Nếu thật sự là Chân Ẩn, thì người này e đã nhìn thấu cả thiên đạo, chúng ta bàn luận nhiều có khi lại đắc tội!”
...
Cùng lúc ấy — bên trong động phủ Tuyệt Ảnh Các.
Một thiếu nữ vận áo đen, đeo mặt nạ bạc, tay cầm phù chú màu máu.
Nàng nhìn chằm chằm vào bài phát sóng lại của buổi trò chuyện.
Ánh mắt lạnh lùng thoáng lóe lên tia kinh ngạc:
> “Vô khí vô tướng, vô niệm vô thanh… lời nói lại khiến đệ tử ta ngộ được tiểu đạo. Người này, chẳng lẽ là…”
Thiếu nữ khẽ thì thầm hai chữ:
> “Chân Ẩn…”
...
Trở lại phòng trò chuyện.
Thẩm Hàn lúc này vẫn đang ngồi trong phòng trọ chật hẹp, tay cầm ly mì, mắt dán vào màn hình. Hắn nhìn một đống người đang spam hỏi hắn “Đạo hữu có cao luận gì về lý ngộ tâm pháp?”, “Tiền bối trăm năm ẩn thế, đã từng trải qua thiên kiếp chưa?”...
Hắn ngẩn người, nghĩ thầm:
> “Đây là cái gì vậy trời? Mình mới AFK nửa tiếng...”
Hắn gõ lại:
> [Thiên Vận Tử]: “Mọi người nói gì đó? Tôi vừa rớt mạng, đang bật lại game.”
...
Một góc trời Bắc Linh Vực
Một ông lão đang ngồi trước đỉnh Thái Ất, vừa đọc được tin nhắn mới.
Ông ngửa mặt cười lớn:
> “Rớt mạng… Bật lại game…”
> “Ha ha ha! Quả nhiên là Chân Ẩn! Lấy ‘đứt đoạn đạo vận’ làm ẩn, ‘game’ làm huyễn cảnh thế tục. Người thường làm sao hiểu nổi!”
…
Hôm nay, Thẩm Hàn vẫn như mọi ngày. Sáng cà phê, trưa mì gói, chiều chạy deadline, tối rảnh mở Tinh Hải lên nhìn các “đạo hữu” trò chuyện linh tinh. Mà cũng lạ thật, từ khi đổi tên nick thành “Thiên Vận Tử”, lượt follow lại tăng lên kha khá. Có mấy người còn chủ động nhắn riêng hỏi hắn… luận đạo?
Hắn chỉ cười trừ, nghĩ chắc mấy người này roleplay hơi sâu quá rồi.
Hắn đâu biết — sau cái hôm “Thiên Hà Đạo Quân có chuyện vui, ban quà cho đạo hữu”, không ít kẻ đã để ý đến cái tên của hắn. Mà kỳ lạ là... không ai nhìn ra tu vi, không ai dò được khí tức. Cứ như đứng trước mặt bọn họ là một khối đá vô hồn — hoặc… một đại năng đang “ẩn”.
Chỉ có số ít người thật sự mạnh mẽ mới cảm thấy một tia dị động mơ hồ, nhưng lại không thể chạm tới.
…
Trong ngăn kéo bàn làm việc của Thẩm Hàn
Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Được cất sâu bên dưới giấy tờ, đĩa game cũ và vài món đồ lưu niệm.
Trong hộp là… một mảnh ngọc xanh lam, sẫm màu, viền mờ ánh bạc.
Thẩm Hàn chẳng biết nó từ đâu ra nữa. Hình như là lần đi chợ đêm sinh viên hồi năm nhất, thấy người ta bán đồng giá mấy thứ linh tinh. Thấy đẹp thì mua. Cứ thế nhét vào hộp từ đó đến giờ.
Chỉ là… hắn không biết, chính vật đó — là thứ đang che đậy khí cơ của hắn khỏi mọi ánh mắt tu hành trên thế gian.
Tàng Thiên Linh Ấn – mảnh vụn còn sót lại của một cổ vật thần bí, từng ẩn giấu cả một vị đại đạo giữa thời loạn cổ thiên.
Không ai biết tại sao nó lại rơi vào tay một người thường. Không ai biết vì sao nó vẫn còn giữ hiệu lực sau ngần ấy năm.
Nhưng hiện giờ, nó đang ở đây. Bình yên nằm trong ngăn kéo của một căn phòng nhỏ tầng 4, nơi một gã nhân viên văn phòng sống một cuộc đời bình thường…
…
Còn trên Tinh Hải, người người vẫn lặng lẽ suy đoán.
Không ai dám động vào người này.
Không ai dám thử thăm dò.
Vì có một chân lý xưa cũ trong thế giới tu hành — những gì ngươi không thể nhìn thấu, tuyệt đối đừng mạo phạm.