Thiên Hà Đạo Quân

Tinh Hải hôm nay lặng lẽ hơn thường lệ.

Phòng chat “Tuyệt Ảnh Các” không còn ồn ào như mọi ngày. Thay vào đó, những lời nhắn gửi đều mang theo vẻ dè dặt, tôn kính, như những dòng suối nhỏ len lỏi dưới bề mặt yên bình.

“Thiên Vận đạo hữu, gần đây có hứng luận đạo chăng?”

“Đạo hữu có rảnh, tại hạ nguyện dâng linh trà, chỉ mong được lĩnh giáo đôi điều.”

“Tiểu bối có chút nghi hoặc về Kết Đan chi đạo, kính mong Thiên Vận tiền bối chỉ điểm…”

Lướt qua những tin nhắn này, Thẩm Hàn chỉ biết há hốc mồm.

‘…Cái quái gì vậy? Mấy ông roleplay gì căng vậy?’

Hắn gãi đầu, gõ lại vài dòng cho có lệ:

【Thiên Vận Tử】: “Không rảnh lắm, dạo này bận trần sự.”

Một câu trả lời nhàn nhạt.

Nhưng trong mắt những kẻ đang dõi theo… lời ấy lại mang một tầng hàm nghĩa sâu xa!

Bận trần sự? Ý chỉ hắn đang vướng nhân quả trần thế, không tiện hiển lộ thần thông?

Quá hợp với suy đoán ban đầu: Đại năng ẩn thế, mang theo đại đạo mà sống giữa phàm trần!

Ngay cả vài vị chân nhân lánh đời cũng từng làm vậy mà…

Lúc này, ở một nơi xa xôi giữa tinh không, vài đạo nhân mặc bào phục hoa lệ ngồi quanh một trận đồ huyền ảo.

Một người trong đó, tay cầm kính chiếu hồn, cẩn thận dò xét khí tức của Thiên Vận Tử.

Một lúc lâu, hắn buông tay, lắc đầu bật cười:

"Chỉ là một phàm nhân…"

Bên cạnh, một nữ tu che mặt cũng khẽ mỉm cười:

"Chân Ẩn chi thể, lại thêm bảo vật che lấp thiên cơ. Cũng khó trách chúng nhìn nhầm."

Một lão giả áo vàng khẽ nhíu mày:

"Vậy có cần vạch trần không?"

Người cầm kính hồn lắc đầu:

"Không cần. Tự nhiên sinh ra trò vui, sao lại phá hỏng? Thú vị lắm.

Hơn nữa… ai biết sau lưng hắn có tồn tại gì đâu? Ngộ nhỡ thật sự là đại nhân vật nghịch thiên nào đang thử lòng, động vào thì toi cả ổ đấy."

Cả đám gật gù.

Trong phòng, tiếng cười trầm thấp vang lên, như có như không.

Tận nơi xa hơn nữa, trong một đại điện phủ đầy tinh quang, một đạo nhân bạch y đứng ngắm trời.

Hắn khẽ cười.

"Thú vị… Thật thú vị…

Một tiểu tử phàm tục, lại cầm vật này trong tay, còn nghênh ngang mà chẳng hay biết.

Hảo… Thiên Hà này lâu rồi cũng chán cảnh cô tịch, chi bằng nhân dịp này đến gặp thử một chuyến."

Ánh mắt Thiên Hà Đạo Quân khẽ lay động, tay áo phất nhẹ.

Một vệt sáng xuyên qua tinh không, lặng lẽ bay về hướng nhân gian.

Trong phòng nhỏ ở trần thế, Thẩm Hàn vẫn chưa biết gì.

Hắn vừa trả lời cho xong mấy tin nhắn trong Tuyệt Ảnh Các, vừa ung dung ăn mì, vừa mở thêm phòng game mới chuẩn bị leo rank.

Trong thế giới hỗn độn giữa tu chân và phàm trần, một cơn sóng ngầm đã bắt đầu khẽ lay động…

Chiều tối.

Thẩm Hàn vừa vặn tắt máy tính, định ra ngoài mua ít đồ ăn.

Mới bước chân khỏi cửa tiểu khu, hắn đã thấy trước cổng có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ thư sinh, mặc áo khoác dài màu lam nhạt, tay cầm một túi giấy. Gương mặt y tuấn tú, ánh mắt ôn hòa, mỉm cười khi thấy hắn.

"Tiểu hữu, có thể hỏi đường chút được không?"

Giọng nói nhã nhặn, dễ nghe vô cùng.

Thẩm Hàn ngẩn ra một thoáng, rồi gật đầu:

"Vâng, bác hỏi đi."

Người nọ mỉm cười, hỏi han vài địa chỉ xung quanh. Nói chuyện vài câu, y bỗng nhìn Thẩm Hàn chăm chú, rồi cười khẽ:

"Tiểu hữu, gần đây có mơ giấc mơ kỳ lạ nào không?"

Thẩm Hàn sửng sốt.

'Sao lại hỏi thế...?'

Hắn cảnh giác vài phần, nhưng vẫn gật đầu cười trừ:

"Ờm... có mơ linh tinh chút."

Người nọ nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao.

"Vậy ngươi có nhặt được vật gì trong mộng không?"

Thẩm Hàn chau mày, ngẩn người.

Hắn lập tức nhớ tới cái hạt ngọc màu xanh thẫm nằm lăn lóc trong ngăn kéo — thứ hắn đã vô thức nhặt được trong giấc mộng lạ kỳ nọ.

"Ờ... cũng có..."

Lời chưa dứt, trước mặt bỗng lóe lên một đạo phù văn vàng óng, như con cá chép nhỏ lướt qua không trung, để lại một làn sóng linh lực nhẹ nhàng.

Mắt Thẩm Hàn trợn tròn!

Hắn tận mắt thấy, không phải hình ảnh máy chiếu, không phải trò ảo thuật nào!

Một luồng khí tức khó tả len lỏi quanh thân thể hắn, nhẹ nhàng quét qua.

Người đàn ông áo lam mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Thẩm Hàn:

"Tại hạ, Thiên Hà.

Đa hữu duyên phận, hôm nay mới gặp."

Giọng nói tựa tiếng suối ấm áp trong đêm.

Thẩm Hàn ngây ra như tượng đá.

Một ý niệm lướt qua trong đầu hắn —

Không phải mơ.

Không phải diễn trò.

Thật sự có tồn tại tu tiên giả!

---

Ánh đèn thành phố lập lòe phía xa.

Trong một góc nhỏ của thế gian phàm tục, hai bóng người đứng yên, như phân chia đôi nửa phàm tiên.

Một bên là kẻ phàm nhân vừa mới biết đến thế giới thần kỳ.

Một bên là đạo quân dõi nhìn vạn giới, đang mỉm cười dẫn lối cho vận mệnh xoay vần.

Bên ngoài quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng trải nhẹ xuống vỉa hè.

Trong góc quán yên tĩnh, Thẩm Hàn ngồi đối diện một người đàn ông mặc áo khoác mỏng, gương mặt hiền hòa, ánh mắt như ẩn chứa cả bầu trời sao.

Người kia tự nhiên ngồi xuống, giọng nói ôn tồn:

"Thiên Vận đạo hữu, hữu duyên gặp mặt, tại hạ Thiên Hà."

Thẩm Hàn hơi giật mình, cái tên này... quen đến mức khiến lòng hắn bất an.

Nhưng nhìn người trước mặt, vẻ ngoài bình thường như bao người, hắn cũng chỉ coi là trùng hợp.

Hai người trò chuyện tự nhiên, từ game, phim ảnh cho tới mấy bộ truyện tiên hiệp đang thịnh hành.

Trong lúc nói cười, Thiên Hà khẽ động tay áo, một tia sáng mờ nhạt như bụi tinh quang bay ra, chầm chậm vây lấy hai người.

Thẩm Hàn không nhận ra bất kỳ điều gì lạ thường.

Chỉ cảm thấy cổ tay mình hơi ngứa, cúi nhìn — một ký hiệu nhỏ như vì sao mờ nhòe đang lóe sáng rồi biến mất.

Thiên Hà nhấp một ngụm trà, cười nhạt:

"Đạo hữu, vật ngươi vô tình nhặt được trong ngăn kéo, thực ra là tàn tích của một kiện Thần Bảo cổ xưa. Dù đã hư tổn nặng nề, nhưng vẫn còn một chút khí tức che đậy đạo cơ."

Thẩm Hàn nghe mà đờ đẫn.

Thiên Hà thong thả nói tiếp:

"Chính nhờ nó, khí tức của ngươi bị phong kín, mắt thường, thần thức, thậm chí một số đại tu sĩ cũng khó lòng nhìn thấu."

Thẩm Hàn há miệng muốn hỏi, nhưng Thiên Hà đã cười, như đọc được suy nghĩ của hắn:

"Phòng chat 'Tinh Hải' kia, vốn là nơi tập hợp hỗn loạn — người thường, tán tu, thậm chí có cả những lão quái vật che giấu tu vi. Không ai dám tự tiện dò xét kẻ khác, cũng không ai nghĩ rằng một người như ngươi... lại là phàm nhân."

Thẩm Hàn cảm thấy đầu óc quay cuồng.

"Vậy... vậy còn phần quà lần trước..."

Thiên Hà chậm rãi gật đầu:

"Quà tặng từ Thiên Hà ta, vốn gửi cho tu sĩ. Ngươi có thể nhận được, cũng là bởi khí tức ngụy trang quá hoàn mỹ. Thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng vận mệnh đã an bài ngươi đi con đường này."

Thẩm Hàn ngẩn người: "Chẳng lẽ... tôi phải tu tiên thật ư?"

Thiên Hà mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm:

"Không phải 'phải', mà là 'có thể'."

Nói đoạn, y đưa tay phẩy nhẹ. Trên không trung, một luồng sáng ngưng tụ thành hình: một đoá hoa sen bạc lơ lửng, từ từ xoay tròn, phát ra khí tức mênh mang.

Phép thuật — chân thật rõ ràng trước mắt.

Thẩm Hàn ngây người. Đến giờ khắc này, hắn không còn nghi ngờ gì nữa — thế giới hắn biết, còn có một tầng huyền bí chưa bao giờ được hé lộ.

Thiên Hà đứng dậy, thần sắc thản nhiên:

"Thiên Vận đạo hữu, sau này... cứ tiếp tục giữ vững vai diễn 'đại năng ẩn thế' của mình. Càng ít sơ hở, càng an toàn."

"Nhưng yên tâm."

Y cười khẽ, bóng áo trắng như gió cuốn qua ngõ hẹp.

"Thiên Hà ta sẽ âm thầm dẫn đường."

Chỉ còn lại Thẩm Hàn ngồi trong ánh đèn ấm áp, tay siết chặt ly cà phê nguội lạnh.

Từ khoảnh khắc này... cuộc đời hắn đã bước sang một con đường mà chính hắn cũng không thể quay đầu.