Trở về căn hộ quen thuộc, Thẩm Hàn vẫn ngơ ngác như kẻ mất hồn.
Những lời Thiên Hà Đạo Quân vừa nói như tiếng chuông vang vọng trong đầu, khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
Hắn bước tới bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra.
Bên trong là một mớ hỗn độn: giấy tờ, đĩa game, cáp sạc cũ kỹ, vài món đồ lưu niệm...
Nhưng nổi bật giữa đống lộn xộn ấy, một mảnh ngọc sáng mờ, mang theo khí tức cổ xưa, an tĩnh nằm đó.
Chính là vật mà hắn từng nhặt được trong giấc mơ kỳ lạ — cái mà Thiên Hà Đạo Quân đã nhắc tới.
Thẩm Hàn cầm mảnh ngọc ấy lên.
Chạm vào bề mặt mát lạnh ấy, hắn mơ hồ cảm thấy một tia linh khí lưu chuyển.
Rõ ràng nó không phải phàm vật.
"Chắc là nó rồi..."
Hắn thì thào, ánh mắt hơi mờ mịt.
Nhưng khi hắn đang định đóng ngăn kéo, ánh mắt lại vô tình lướt qua một góc khác.
Một mảnh ngọc cũ kỹ, màu sắc ảm đạm, xỉn màu như vật vô giá trị, bị kẹp dưới lớp giấy tờ từ lâu.
Hắn ngẩn người.
Thứ này... hắn đã từng nhặt được từ một sạp đồ cũ ở chợ trời mấy năm trước.
Khi ấy chỉ cảm thấy đẹp mắt nên tiện tay mua về, rồi vứt vào ngăn kéo, từ đó chưa từng động tới.
Thẩm Hàn không hề biết:
Chính mảnh ngọc cũ kỹ ấy mới là thứ đã âm thầm bao phủ và che đậy hắn suốt thời gian qua.
Nhờ nó, dù tham gia vào phòng chat Tinh Hải — nơi vô số tu sĩ chân chính tụ hội — hắn vẫn không bị ai nhìn ra sơ hở.
Ngay cả những tồn tại ngồi ở tầng cao nhất cũng chỉ có thể phán: "Đại năng ẩn tu, chân ẩn tuyệt diệu."
Mảnh ngọc mà hắn nhặt trong mơ, thứ mà Thiên Hà nhắc đến, dù cũng quý giá, nhưng chỉ có thể che chắn phần nào.
Nếu chỉ dựa vào nó, hắn đã sớm bị lộ từ lần đầu tiên bước vào phòng.
Chính mảnh ngọc cũ — món đồ vô tình mua được khi xưa — mới là lá chắn thực sự, bảo vệ hắn trước mọi ánh mắt xuyên thấu của giới tu hành.
Thế nhưng, Thẩm Hàn giờ phút này đâu hay biết.
Hắn vẫn đinh ninh cho rằng tất cả đều nhờ vào "bảo vật trong mơ", lòng còn thầm đắc ý vì "vận may kỳ ngộ".
Thẩm Hàn nhẹ nhàng đặt mảnh ngọc sáng mờ vào một chiếc hộp nhung, ánh mắt thoáng có chút nghiêm trọng.
Hắn không hề hay biết rằng, món ngọc này, từ khi lọt vào tay hắn, đã âm thầm ghi khắc khí tức của hắn, tự nhận chủ.
Bên ngoài Tinh Hải, tại một ngọn Thái Cổ Thiên Sơn băng phong ngàn vạn năm không tan, trong lòng núi bỗng khẽ rung động.
Một lão giả áo xám đang nhắm mắt tọa thiền đột nhiên mở mắt ra, thần sắc kinh ngạc.
"Chuyện gì thế này...? Ấn ký Luân Hồi Thiên Ngọc lại biến mất?"
Tại một nơi khác, trong một cung điện chìm dưới đáy biển, nữ tử áo xanh rũ mắt nhìn vào một tấm kính cổ, chỉ thấy sóng nước mịt mờ.
Một tiếng thở dài mang theo tiếc nuối khẽ vang lên.
"Một lần nữa, người thừa kế đã được chọn, mà lại không phải người của ta..."
Bên ngoài tam giới, sâu trong vực tối, có tồn tại cổ xưa lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên phá tầng tầng hư vô, cảm nhận được khí tức vừa thức tỉnh, liền trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên khép mắt, ngủ say lần nữa.
Chẳng ai biết rõ, mảnh ngọc trong tay Thẩm Hàn — chính là mảnh vỡ của Luân Hồi Thiên Ngọc, chí bảo cổ xưa lưu lạc từ thời viễn cổ.
Tương truyền rằng:
Luân Hồi Thiên Ngọc từng là vật trấn áp thời đại, có thể ẩn dấu số mệnh, chặt đứt nhân quả, che lấp thiên cơ, khiến cả thiên đạo cũng không thể dò xét.
Suốt mấy chục vạn năm, không biết bao nhiêu đại năng, chí tôn, thậm chí thiên thần cũng mơ ước sở hữu nó.
Thế nhưng, không ai tìm ra được.
Mảnh ngọc này như có linh trí, ẩn mình trong những kẽ hở thời không, chỉ khi gặp được người mà nó chấp nhận, mới hiện thân, tự tìm đến.
Mà lần này, nó đã chọn — một nhân viên văn phòng bình thường tên Thẩm Hàn.
...
Ở tận chân trời xa xăm, một đỉnh núi trôi nổi giữa không trung, vạn đạo tiên khí mù mịt.
Bên trong điện phủ nguy nga, mấy bóng người mơ hồ ngồi quanh một chiếc bàn đá cổ.
Một vị lão giả vận bạch bào, râu tóc bạc trắng, khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt nặng nề.
"Thiên Cơ lộn xộn, vô số đại đạo bị che khuất... Có lẽ nào, Luân Hồi Thiên Ngọc lại lần nữa xuất thế?"
Một nữ tử thần sắc lạnh lùng, tay áo phất nhẹ, từng luồng sương mù xoáy quanh thân, trầm giọng đáp:
"Đã tra qua, nhưng cả tam thiên đại thế giới, mười vạn tiểu thế giới, đều không ai có thể tìm thấy vị trí chuẩn xác... Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận, nơi ấy khí cơ hỗn độn, như có bàn tay che giấu vận mệnh."
Một trung niên nam tử ngồi cuối bàn, ánh mắt như điện, quét về phía đám người:
"Nếu cưỡng ép lục soát, tất sẽ bị phản phệ... Luân Hồi Thiên Ngọc tự có lựa chọn. Nếu không muốn chuốc lấy họa diệt môn, thì đừng vọng động."
Trong không khí mơ hồ vang lên tiếng than nhẹ.
"Xem ra... chỉ có thể chờ đợi. Đợi đến khi người đó tự bước ra ánh sáng."
Và thế là, khắp các cõi giới rộng lớn, những tồn tại cổ xưa, những tông môn thần bí, những đạo thống nghìn đời...
Tất cả đều âm thầm theo dõi, chờ đợi, mà không dám tùy tiện manh động.
Mà lúc này, Thẩm Hàn — vẫn chỉ là một nhân viên bình thường, đang ngồi trước bàn máy tính, mở một túi snack, vừa gặm vừa cười ngây ngô nhìn màn hình điện thoại.
Bên trong phòng chat Tinh Hải, các đạo hữu vẫn đang thảo luận náo nhiệt, không ai biết rằng —
Một tấm màn lớn đã lặng lẽ kéo lên, một truyền kỳ chấn động tam giới... vừa mới bắt đầu.