Chương 1: Pha va chạm định mệnh

Giảng đường D – Đại học Bắc Kinh, 7 giờ 55 phút sáng.

Lục Hạo Nhiên là một tân sinh viên năm nhất. Từ lúc bước vào ngôi trường danh giá này, cậu đã cảm nhận được mọi thứ đều không hề dễ dàng như những gì cậu đã tưởng tượng. Buổi sáng đầu tiên, thay vì được giảng viên mời đi uống cà phê vì làm tốt bài kiểm tra đầu vào, cậu lại bị mắng vì đi trễ vào lớp.

"Đừng có làm tôi mất mặt trong lớp này!" – giảng viên lạnh lùng quát, khiến Hạo Nhiên ngượng chín mặt.

Từ đó, cậu luôn phải đi sớm, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt – một ngày cậu lại bị lạc đường trong khuôn viên trường rộng lớn này. Giảng đường D ở tận cuối khu C, và cậu còn chẳng biết phải rẽ trái hay phải ở những ngã rẽ.

"Chết tiệt! Học kỳ đầu tiên mà đã trễ lớp, mình đúng là hâm mà!" – Hạo Nhiên vừa chạy vừa tự trách mình.

Cậu càng lúc càng cảm thấy hối hận vì không theo kế hoạch "sáng ngủ sớm, tối học chăm" mà mẹ cậu đã vạch ra cho cậu. Nhưng việc gì đã xảy ra, giờ chỉ có thể chạy thôi!

Cuối cùng, sau một hồi chạy như chạy marathon, cậu mới đến được hành lang giảng đường D. Cái lớp này cách xa ký túc xá một đoạn dài mà Hạo Nhiên chẳng thể nào quen được.

Vừa rẽ ngoặt một góc, một sự kiện không thể nào quên xảy ra. Đúng lúc cậu đang lao vội về phía cửa lớp thì…

RẦM!!

Một cú đụng mạnh khiến cả hai người ngã ngửa ra đất. Cặp sách của Hạo Nhiên rơi xuống sàn, giấy vở bay tung tóe. Một cuốn sổ nhỏ màu đen lăn ra xa, lật vài trang giấy.

"Trời ơi, xin lỗi! Xin lỗi!" – Hạo Nhiên hoảng hốt vội vàng đứng dậy, bắt đầu nhặt những thứ rơi vãi trên mặt đất.

Chưa kịp xử lý xong giấy tờ, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lùng vang lên.

“Trả đây.”

Hạo Nhiên ngẩng mặt lên và thấy một cô gái đứng đó, tay đưa ra trước mặt. Cô ấy cao ráo, làn da trắng ngần như tuyết, mái tóc dài buộc gọn gàng trong chiếc nơ nhỏ. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng giản dị, quần jeans đen vừa vặn. Nhưng cái khiến Hạo Nhiên đứng hình không phải là vẻ ngoài quá đỗi hoàn hảo ấy, mà chính là ánh mắt lạnh lẽo như băng đá của cô.

Cô gái nhìn cậu một cái rồi quay đi, không nói thêm lời nào. Thực tế, cậu chỉ kịp nhìn thấy một chiếc cặp kính gọng đen sắc nét và khuôn mặt lạnh như mùa đông. Cậu cảm thấy như có một tảng đá nặng đang đè lên lồng ngực mình.

“Đợi đã!” – Hạo Nhiên đứng dậy, vội vàng đuổi theo cô gái. “Tôi… tôi chưa trả cuốn sổ của cô.”

Cô gái dừng lại một chút, rồi quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén.

“Đúng rồi, cuốn sổ này, cảm ơn.” – Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh tanh, không chút cảm xúc. Cô nhận lại cuốn sổ từ tay cậu mà không hề chần chừ.

Sau khi cô nhận xong, Hạo Nhiên đứng đó một lúc, không biết phải làm gì. Cậu chưa từng gặp ai như cô. Không phải chỉ vì vẻ ngoài lạnh lùng, mà là cái cách cô đối xử với mọi người – như thể mọi thứ xung quanh đều không thể chạm vào thế giới của cô.

“Cô là ai vậy?” – Hạo Nhiên hỏi một câu vô thức, gần như là lời nói thoát ra khỏi miệng mà cậu không kịp suy nghĩ.

Cô gái không trả lời, chỉ nhẹ nhàng xoay người và bước đi, dần dần mất hút trong hành lang.

---

Cả ngày hôm đó, dù đã cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng hình ảnh cô gái kia cứ quay cuồng trong đầu cậu. Câu nói đó cứ như có ma lực, cuốn hút cậu một cách khó lý giải.

“Đừng để bất kỳ ai bước vào thế giới của mình quá dễ dàng.”

Không hiểu sao, câu ấy khiến Hạo Nhiên thấy thật kỳ lạ. Cậu không biết rằng chính những lời ấy đã khắc sâu vào tâm trí mình và rồi nó sẽ thay đổi tất cả.

---

Từ hôm đó, Hạo Nhiên không thể nào quên được hình ảnh cô gái ấy. Cậu quyết định… sẽ làm mọi cách để hiểu về cô, dù biết rằng có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội.

Nhưng với cậu, đó chính là sự hấp dẫn – một sự hấp dẫn đầy thách thức.

---

Kết thúc chương 1.

Nếu mọi người muốn mình viết chương 2 nhanh thì hãy bình luận nhé.