Chương 2: Mưa Ngày Đó, Em Ướt Còn Tôi Thì Ướt Cả Lòng

Tiết học cuối cùng kết thúc trong tiếng chuông kéo dài. Cả lớp nhốn nháo, tiếng ghế kéo, tiếng nói cười, tiếng giày va vào nhau loảng xoảng. Tôi thì vẫn ngồi nguyên ở chỗ, không vội. Với một thằng như tôi – học sinh trung bình, không thân với ai, không chơi với nhóm nào – tan học chẳng phải là thời điểm được mong chờ nhất, mà chỉ là dấu chấm hết tạm thời của một ngày bình thường.

Tôi lặng lẽ thu dọn sách vở, liếc mắt nhìn về phía cuối lớp – chỗ ngồi của cô ấy.

Và như một thói quen hình thành từ lúc nào chẳng rõ, tôi lại bắt gặp ánh sáng ấy – ánh sáng phát ra từ chính cô.

Lệ Nhi vẫn đang viết gì đó vào cuốn vở Toán, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung. Mái tóc đen dài khẽ rũ xuống che đi nửa gương mặt, khiến tôi chỉ nhìn được một bên má, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tim tôi hụt một nhịp.

Cô ấy không biết tôi đang nhìn. Cũng như hàng ngàn lần trước, cô chưa từng quay lại phía này.

Tôi không buồn, nhưng cũng chẳng vui. Đơn giản, đã quen.

Ra khỏi lớp, trời đổ mưa.

Cơn mưa bất chợt như trút nước – thứ đặc sản của mùa xuân thành phố này. Những hạt mưa dày đặc rơi xuống sân trường, từng giọt đập vào mái tôn nghe lộp bộp, dồn dập như muốn xua đuổi hết những ai còn lảng vảng chưa chịu về.

Tôi đứng dưới mái hiên lớp học, ôm cặp, mắt nhìn ra sân.

Không mang theo áo mưa, cũng chẳng có ô.

“Chết tiệt…” – tôi lẩm bẩm, cắn nhẹ môi. Không phải vì sợ ướt, mà là vì mẹ dặn không được để ướt đồ hôm nay. Mẹ mới giặt cái áo đồng phục trắng, ủi phẳng lì… tôi mà làm dính mưa thì có mà xơi nguyên bài giảng đạo đức dài hơn ba tiết Văn.

Tôi ngồi xuống, định chờ mưa tạnh.

Và rồi – như một cơn gió vụt qua.

Lệ Nhi bước ngang qua chỗ tôi, tay ôm cặp trước ngực, tóc buộc cao, đồng phục chỉnh tề. Nhưng khác mọi khi – hôm nay cô cũng không mang ô.

Cô dừng lại dưới mái hiên, đứng cách tôi chừng hai mét. Tay khẽ siết lấy quai cặp, mắt nhìn ra mưa, mày khẽ nhíu.

Tôi quay mặt đi.

Lòng rối như tơ. Đây là lần đầu tiên tôi đứng gần cô đến thế – chỉ có hai đứa và cơn mưa.

“Tạnh nhanh không nhỉ?” – cô lẩm bẩm, nhỏ đến mức tôi suýt không nghe thấy.

Tôi ngẩng đầu, do dự vài giây rồi bật ra câu nói… ngớ ngẩn nhất trong ngày:

“Ờ… chắc tạnh nhanh thôi.”

Cô quay sang nhìn tôi – ánh mắt ấy… lần đầu tiên – lần đầu tiên trong gần hai năm học chung, cô thật sự nhìn tôi.

“À… ừm.” – cô gật đầu nhẹ, cười.

Trời đất như vỡ tung.

Tôi nghe tim mình đập mạnh đến mức lồng ngực muốn nổ tung. Lúc đó, chỉ ước gì có thể quay phim lại khoảnh khắc ấy, lưu vào tim và phát đi phát lại mỗi tối trước khi ngủ.

Cô ngồi xuống, cạnh tôi. Khoảng cách giờ chỉ còn chưa tới một mét.

“Mưa kiểu này chắc lâu lắm mới tạnh nhỉ?” – cô nói tiếp, giọng bình thản.

Tôi gật đầu, không dám nói gì thêm. Sợ nói sai, sợ cô chán, sợ phá vỡ bầu không khí mong manh này.

“Mình tên Lệ Nhi.” – cô bất ngờ quay sang, chìa tay ra.

Tôi tròn mắt. Lệ Nhi… đang bắt chuyện với tôi?

“À… T-Tôi là Khánh… Khánh Duy.” – tôi líu lưỡi, bắt tay cô, tay run nhẹ.

“Ừm. Mình biết. Bạn ngồi hai bàn trước mình mà, đúng không?”

Lúc ấy, tôi thật sự muốn hét lên. “Cô ấy biết mình! Cô ấy BIẾT MÌNH!”

“Ờ… đúng rồi.” – tôi cố giữ bình tĩnh.

Khoảnh khắc ấy, dù mưa vẫn rơi ào ào ngoài kia, nhưng trong lòng tôi như có nắng. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian trung học, tôi cảm thấy mình được tồn tại.

“Mình quên mang ô. Còn bạn?”

“Ờ… cũng không có.”

“Vậy… đi đại nha?” – cô bất ngờ đứng lên, đưa tay che đầu, nhìn tôi cười tinh nghịch. “Thích mưa mà.”

Chưa kịp phản ứng, cô đã chạy ra, lao vào màn mưa xối xả.

Tôi như bị ai đấm thẳng vào tim. Không thể để cô ướt một mình.

Tôi đuổi theo.

Chạy bên cạnh nhau, nước mưa tạt vào mặt, quần áo dính sát vào người, cả hai cùng cười – một tiếng cười ngập trong tiếng mưa.

Khi đến cổng trường, tôi nhìn cô. Áo cô ướt sũng, tóc dính vào má, đôi mắt long lanh ánh nước mưa – mà tôi chẳng rõ là do mưa, hay vì điều gì khác.

“Cảm ơn nha… Khánh Duy.” – cô quay lại, giọng thật nhẹ.

Rồi cô đi nhanh, biến mất sau góc đường.

Tôi đứng đó, ngơ ngác, tim như muốn tan ra thành nước. Cơn mưa vẫn chưa tạnh, nhưng tôi thì đã ướt cả lòng.

---

(Còn tiếp...)