Chương 3: Tụi Mình Không Quen Nhau Đâu, Phải Không?

Tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Cả lớp 10A1 bắt đầu xôn xao trở lại, từng bạn học sinh nhanh chóng thu dọn đồ ăn vặt, sách vở vương vãi, chuẩn bị cho tiết Toán tiếp theo – môn học khiến không ít người thở dài ngao ngán.

Ngồi ở bàn cuối, Duy lặng lẽ chống cằm, mắt dán vào cuốn vở đã gạch xóa chi chít. Nhưng tâm trí cậu thì đang ở tận đâu đâu – chính xác là ở dãy lớp khối 12, nơi có một cô gái luôn bước đi nhẹ như gió, ánh mắt sắc lạnh như dao mà vẫn khiến cậu bối rối như thể mình đang nhìn thấy tuyết rơi giữa mùa hè.

Linh – Bạch Tuyết Lạnh Lùng của khối 12.

Một danh xưng được truyền tụng không chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp đậm chất “cool girl”, mà còn bởi khả năng học bá thần sầu cùng với thái độ... khó gần đến mức người ta đồn rằng cô có thể đóng băng cả phòng học chỉ với một cái liếc mắt.

Duy không tin mấy lời đồn vớ vẩn đó.

Cậu chỉ biết... mỗi lần ánh mắt cô ấy lướt qua, dù chỉ trong thoáng chốc, trái tim cậu lại đập loạn nhịp như vừa chạy bộ 10 vòng sân trường.

---

Chiều hôm ấy, sau khi tan học, Duy không về nhà ngay. Cậu có buổi trực nhật ở lại lớp.

Vừa quét vừa mơ mộng, cậu lẩm bẩm:

– Giá như một lần được nói chuyện đàng hoàng với cô ấy… chỉ một lần thôi cũng đủ rồi…

– Nói chuyện với ai?

Tiếng hỏi nhẹ như gió lướt qua gáy khiến cậu giật bắn người. Duy quay ngoắt lại.

Và rồi cậu đứng hình.

Là cô.

Linh.

Không sai vào đâu được. Đồng phục khối 12, mái tóc dài được buộc nhẹ phía sau, đôi mắt lạnh tanh đang nhìn cậu như thể cậu là sinh vật ngoài hành tinh.

– T-Tớ… tớ… ơ… – Duy lắp bắp như gà mắc tóc.

– Làm sao? – Giọng cô không hề cộc cằn, nhưng cũng chẳng mang theo chút ấm áp nào.

– À… tớ đang nói… nói chuyện với cái chổi…

Không hiểu vì sao cậu lại thốt ra câu ngớ ngẩn đến vậy. Cái chổi???

Linh nhíu mày nhìn cậu, như thể đang phân tích xem có nên bỏ đi hay nán lại nghe thêm vài câu ngu ngốc nữa.

– Cậu là học sinh lớp 10?

– Ừm… 10A1.

– Sao còn ở lại?

– À… tớ trực nhật. Còn cậu?

– Tớ đi tìm cuốn sách bỏ quên… – Cô dừng lại. – Ở phòng học kế bên. Nhầm cửa.

– À…

Không khí rơi vào im lặng một cách khó xử. Duy không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Trong khi đó, Linh lại nhìn cậu không rời, như thể đang cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.

– Cậu… – cô lên tiếng.

– Dạ!?

– Cậu học tốt Toán không?

Câu hỏi như một tia sét ngang tai. Duy, người từng đứng hạng 38/39 môn Toán, phải nín thở vài giây mới dám trả lời.

– Ờ… cũng… bình thường…

Linh hơi nghiêng đầu, ánh mắt như muốn nói: “Bình thường cỡ nào?”

– Thi giữa kỳ tớ được 6.25. Nhưng cô Toán bảo tớ có tiềm năng. – Duy cố gắng cứu vớt hình ảnh.

Linh gật nhẹ.

– Vậy thôi, chúc trực nhật vui vẻ.

Nói xong, cô xoay người, bước đi. Không một lời từ biệt.

Duy đứng đó, cảm xúc lẫn lộn.

Vừa hụt hẫng, vừa hạnh phúc kỳ lạ.

---

Tối đó, cậu mở Facebook, tìm tên "Linh" trong danh sách học sinh khối 12.

Ra được cả chục cái tên. Nhưng tấm ảnh đại diện với tông trắng lạnh và cái tên “Linh – Snowdrop” khiến tim cậu đập mạnh.

Là cô ấy.

Cậu đưa tay run run bấm vào nút “Thêm bạn bè”. Nhưng rồi lại dừng lại.

“Không… tự nhiên quá. Lỡ cô ấy thấy phiền thì sao?”

Sau 15 phút vật lộn giữa lí trí và con tim, cậu quyết định không gửi lời mời kết bạn.

Thay vào đó, cậu mở notepad trong điện thoại, viết ra một dòng:

> "Hôm nay, em nhìn tôi lần đầu tiên. Như thế tôi không tồn tại."

---

Sáng hôm sau, cậu quyết định… thay đổi.

Không thể cứ mãi là thằng nhóc nhát cáy, thích một người mà chẳng dám tiến thêm một bước.

Giờ ra chơi, cậu đánh liều đi ngang dãy khối 12, dù chẳng có lý do gì chính đáng. Dự định chỉ là "tình cờ đi ngang", biết đâu thấy bóng dáng cô, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ.

Nhưng trời lại trêu ngươi.

Ngay khi cậu bước tới, Linh từ lớp bước ra, đụng trúng vai cậu.

– A, xin lỗi!

– Cậu nữa à? – Linh cau mày.

– Ơ… tớ… đi ngang qua thôi…

– Cậu theo dõi tớ?

– Không! Không! Trùng hợp thôi!

Cô im lặng. Cậu cũng đứng đơ.

– Tụi mình… không quen nhau đâu, phải không?

Một câu hỏi đơn giản, nhưng sao nghe lại lạnh đến vậy?

Duy gật nhẹ, gượng cười.

– Ừ… không quen.

Cô quay đi. Bước chân nhẹ, như chưa từng chạm vào thế giới này.

Cậu đứng lại, lòng trống rỗng.

Nhưng rồi… một giây trước khi cô khuất bóng, Linh bất ngờ quay đầu lại.

– Duy.

– Hả!?

– Tớ biết tên cậu. Hôm qua cô Toán gọi bảng tên cậu lúc cậu ngủ gục.

– …

– Đừng đi ngang dãy này nữa. Nếu muốn nói chuyện… thì đến thẳng mà nói.

Nói rồi, cô bước đi thật.

Duy đứng như tượng. Tai vẫn còn ong ong.

Cô ấy nhớ tên mình.

Và câu nói ấy… là cơ hội đầu tiên mà cậu nhận được.

[end of chapter 3]