Chương 4: Khi Ánh Mắt Gặp Nhau

Sáng hôm ấy, ánh mặt trời chiếu xuống qua khung cửa lớp học, tạo ra những vệt sáng dài trên mặt đất, trải qua những chiếc bàn gỗ đã cũ kỹ. Bạch Tiêu Nhiên, như thường lệ, đến lớp trước giờ học. Cô thích không gian yên tĩnh khi mà mọi người còn chưa tới. Những phút giây này là của riêng cô, không có tiếng ồn ào, không có ai làm phiền. Cô có thể tự do chìm đắm trong suy nghĩ của mình, suy ngẫm về những điều chưa từng nói, về những bí mật mà chỉ mình cô biết.

Hôm nay, không biết vì lý do gì, cảm giác yên bình ấy dường như bị phá vỡ. Dù không ai làm phiền, nhưng cô lại cảm thấy như có một ánh nhìn đang chăm chú quan sát mình từ đâu đó. Cảm giác này không phải lần đầu, nhưng nó lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những lần trước. Cô cố gắng làm ngơ, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt ấy vẫn không ngừng đeo bám.

Một lúc sau, cô quyết định liếc qua. Và rồi, cô bắt gặp ánh mắt của Vạn Thiên Phong. Chàng trai ấy đang ngồi ở bàn gần cửa, không như mọi khi ngồi lặng lẽ ở góc lớp. Hôm nay, anh ta chọn một chỗ ngồi ngay gần cô, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy lại không hề lạnh lẽo chút nào. Cô cảm nhận được trong ánh mắt đó một sự tò mò không thể che giấu, một điều gì đó mà cô chưa bao giờ thấy trước đây.

Ánh mắt của cô và anh gặp nhau trong một khoảnh khắc dài như vô tận. Bạch Tiêu Nhiên bối rối, vội vàng quay đi, cố gắng không để ánh mắt mình tiếp tục bị cuốn theo ánh nhìn của anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cảm giác này rất lạ. Một cảm giác mà trước đây cô chưa từng cảm nhận với bất kỳ ai. Cô tự hỏi, liệu có phải là sự trùng hợp không, hay là điều gì đó đã bắt đầu thay đổi giữa họ?

Vạn Thiên Phong vẫn ngồi đó, im lặng, không hề có biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cậu ta không có ý định lên tiếng, không có ý định làm điều gì đó đặc biệt. Nhưng sự im lặng ấy lại càng khiến không khí trở nên căng thẳng. Bạch Tiêu Nhiên cảm thấy một sự thôi thúc không thể lý giải trong lòng. Tại sao lại có cảm giác này? Cô vốn không phải là người dễ bị làm phiền, nhưng hôm nay lại khác. Mọi thứ dường như quay cuồng xung quanh cô, và điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là Vạn Thiên Phong.

Lớp học bắt đầu đông đúc hơn. Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện bắt đầu vang lên, nhưng giữa đám đông, Bạch Tiêu Nhiên và Vạn Thiên Phong vẫn như hai thực thể tách biệt, với một khoảng không gian vô hình ngăn cách giữa họ. Cô cảm thấy đôi chút mệt mỏi với những suy nghĩ của mình. Rốt cuộc, đây là sự chú ý bình thường hay là một điều gì đó khác?

Khi chuông vào lớp vang lên, mọi người đã vào vị trí. Cô quay lại, nhìn thấy Vạn Thiên Phong vẫn giữ im lặng. Anh ta lấy sách vở ra, bắt đầu chuẩn bị bài học như chưa có gì xảy ra. Bạch Tiêu Nhiên thở dài một hơi, tự nhủ rằng có thể mình đã quá nghĩ ngợi. Cô cố gắng tập trung vào bài học, nhưng những hình ảnh về ánh mắt của anh lại cứ thoáng qua trong tâm trí cô.

Tiết học hôm đó trôi qua khá nhanh, nhưng Bạch Tiêu Nhiên không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ về Vạn Thiên Phong. Mỗi lần ánh mắt cô vô tình lướt qua anh, cô lại cảm thấy một điều gì đó khác lạ. Dù anh không nói gì, nhưng cô lại cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong thái độ của anh. Vạn Thiên Phong không phải là kiểu người dễ dàng quan tâm đến người khác, nhưng sáng nay, có vẻ như anh ta đặc biệt chú ý đến cô.

Khi tiết học kết thúc, Bạch Tiêu Nhiên đứng dậy, cố gắng không để ánh mắt mình lướt qua Vạn Thiên Phong lần nữa. Nhưng đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

“Tiêu Nhiên, cậu có chuyện gì với Vạn Thiên Phong à?”

Lâm Nhu, bạn cùng lớp của cô, đứng cạnh và nhìn cô một cách tò mò. Cô gái này luôn hay hỏi những câu như thế mỗi khi nhận thấy có gì bất thường giữa hai người. Bạch Tiêu Nhiên nhìn cô bạn, lắc đầu.

“Không có gì đâu, chỉ là ngẫu nhiên thôi.”

Lâm Nhu nhướn mày, không tin lắm vào câu trả lời của cô.

“Ngẫu nhiên? Sao cậu lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ vậy? Cậu và anh ta chưa bao giờ nói chuyện, nhưng sáng nay... trông cậu có vẻ khác.” Lâm Nhu cười tinh nghịch, rồi quay đi.

Bạch Tiêu Nhiên chỉ biết cười nhẹ. Cô không thể giải thích điều gì đang xảy ra trong lòng mình. Cô không thích sự chú ý này, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy muốn hiểu rõ về Vạn Thiên Phong hơn. Điều gì đó trong anh khiến cô phải chú ý, dù cô không muốn thừa nhận điều đó.

Trong suốt cả ngày hôm đó, dù Bạch Tiêu Nhiên không muốn, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự suy nghĩ về Vạn Thiên Phong. Cô không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi nghĩ về anh, trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp. Liệu cô có đang bắt đầu để ý đến anh không? Nhưng nếu thế, liệu anh có để ý đến cô?

Cả ngày trôi qua trong một làn sóng cảm xúc khó tả. Cô không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về Vạn Thiên Phong, nhưng cũng không thể đối diện trực tiếp với anh. Mối quan hệ giữa hai người vẫn chỉ là một chuỗi những ánh mắt, những khoảnh khắc im lặng, nhưng Bạch Tiêu Nhiên biết, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ không còn chỉ là ánh mắt nữa. Một cái gì đó sẽ thay đổi.

[end of chapter 4]