Ngày hôm sau, trời nắng vàng ươm, lớp học vẫn như mọi ngày, nhưng cảm giác của Lâm Hạo lại không giống mọi khi. Cảm giác ấy cứ vương vấn trong lòng anh suốt cả buổi sáng, và anh biết rõ, đó là cảm giác mà chỉ một người con gái có thể mang lại.
Bạch Tiêu Nhiên, cô gái lạnh lùng, cô gái mà anh luôn thầm để ý. Sau buổi học nhóm hôm qua, mọi thứ dường như đã thay đổi một chút, mặc dù nó chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng đối với anh, đó là điều anh chưa từng ngờ tới.
---
Lớp học, giờ nghỉ giải lao
Lâm Hạo bước vào lớp, ánh mắt anh vô tình chạm vào Bạch Tiêu Nhiên đang đứng cạnh cửa sổ, đôi tay đặt trên bệ cửa, nhìn ra ngoài. Cô vẫn như vậy, lạnh lùng, nhưng có gì đó khiến trái tim anh không thể không chú ý.
Anh bước gần đến chỗ cô, tim đập mạnh. Khi đứng phía sau, Lâm Hạo cảm giác như mình đang đứng trên một mảnh băng mỏng, chỉ cần một bước sai, tất cả sẽ vỡ tan.
"Tiêu Nhiên..." Anh nhẹ nhàng gọi.
Bạch Tiêu Nhiên quay lại, nhìn anh với đôi mắt sắc bén, nhưng không nói gì. Đó là một sự im lặng dày đặc, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Nhưng lần này, cô không quay đi. Thay vào đó, ánh mắt cô như chứa đựng một câu hỏi.
"Anh... có chuyện gì sao?" Cô hỏi, giọng bình thản.
Lâm Hạo ngập ngừng, anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh hiểu một điều: Cơ hội này không thể bỏ qua.
"Em có thể... đi chơi với anh vào cuối tuần này không?" Lâm Hạo hỏi, lời nói thoát ra khỏi miệng mà anh không kịp kiểm soát. Câu hỏi ấy vừa vang lên, anh đã cảm thấy như mình vừa mở một cánh cửa vào một thế giới hoàn toàn khác.
Tiêu Nhiên im lặng, đôi mắt cô vẫn nhìn thẳng vào anh, như thể đang đánh giá từng từ anh nói. Một vài giây trôi qua, cuối cùng, cô khẽ gật đầu.
"Được, nhưng chỉ là đi học thêm thôi." Cô đáp, giọng không chút cảm xúc.
Lâm Hạo ngạc nhiên, cảm giác như mình vừa chiến thắng một trận chiến lớn. Anh mỉm cười, dù rất cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng trái tim lại đang đập mạnh. Câu trả lời của cô không quá tích cực, nhưng ít nhất đó là một cơ hội.
---
Cuối tuần đến
Lâm Hạo đứng trước cổng trường, ánh nắng cuối chiều phủ lên khuôn mặt anh, làm tôn lên vẻ bối rối của một chàng trai đang chuẩn bị đối diện với một thử thách lớn. Anh đã nghĩ đến vô số lần trong đầu về cách nói chuyện với Tiêu Nhiên, nhưng giờ phút này, tất cả đều không thể so với cảm giác thực tế.
Bạch Tiêu Nhiên bước ra, cô mặc bộ đồ đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp lạnh lùng, không giống bất kỳ ai khác trong trường. Đôi mắt cô nhìn anh một cách bình thản, rồi cô lướt qua anh và bước ra ngoài, không nói thêm một lời.
Lâm Hạo theo sát sau, cố gắng bắt chuyện, nhưng lần nào cũng bị cô ngắt lời một cách nhẹ nhàng.
"Chúng ta đến học thêm thôi." Tiêu Nhiên nói, vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng như mọi khi.
Lâm Hạo cười nhẹ, cảm giác như mỗi bước đi cùng cô lại gần thêm một chút tới trái tim cô, dù anh biết rằng khoảng cách giữa họ vẫn còn rất xa.
---
Tại lớp học thêm
Lớp học thêm không có gì đặc biệt, chỉ là một không gian yên tĩnh, mọi người ngồi học, thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu. Lâm Hạo và Tiêu Nhiên ngồi cùng một bàn, nhưng lại không nói chuyện nhiều. Cả hai đều dồn hết tâm trí vào việc học, nhưng không khí giữa họ lại có một sự thay đổi nhẹ.
Trong lúc nghỉ giải lao, Lâm Hạo quyết định nói một câu, dù không biết liệu nó có làm Tiêu Nhiên khó chịu không.
"Em... có thích học môn này không?" Anh hỏi, ánh mắt có phần ngượng ngập.
Tiêu Nhiên ngừng lại một lúc, rồi trả lời ngắn gọn: "Không."
Lâm Hạo cười khổ, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc.
"Vậy em thích làm gì?" Anh hỏi, lần này giọng điệu của anh có phần tò mò hơn.
Tiêu Nhiên quay sang nhìn anh, ánh mắt cô có chút ngạc nhiên, như thể không ngờ rằng anh lại hỏi câu này. Cô im lặng một lúc, rồi khẽ trả lời: "Chỉ thích yên tĩnh."
Lâm Hạo gật đầu, dù câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến anh có cảm giác như vừa hiểu thêm một phần về cô. Đối với Tiêu Nhiên, sự yên tĩnh có lẽ là thứ duy nhất mà cô muốn tìm kiếm trong cuộc sống này. Và anh, sẽ là người giúp cô tìm thấy điều đó.
---
[End of Chapter 5]