Âm điệu của Hồ Thu bình thường vốn đã trẻ con. Khi nói chuyện với bà Hải Lam thì giọng cô nàng lại càng tỏ vẻ nũng nịu hơn nữa.
“Đấy! Mẹ tin con chưa? Đâu phải tại kỹ năng của con kém.”
“Uhm. Lạ thật đấy. Chốc nữa ta sẽ thử lại.”
Bà Hải Lam nhắm hờ đôi mắt xanh dương lạnh lẽo và khẽ thở dài. Bà dùng những ngón tay mảnh khảnh day day nhẹ nơi thái dương. Hình như việc ‘thao túng’ dù bất thành cũng tiêu tốn không ít năng lượng của bà Hải Lam.
Hồ Thu lanh lẹ đến ngồi sát vào mẹ như một con cáo nhỏ nịnh bợ chủ nhân. Bà Hải Lam tét một cái vào chân của Hồ Thu khi cô nàng chỉ vừa mới định khoanh cả hai chân lên ghế.
“Bỏ cái chân xuống. Ngồi cho đàng hoàng đi nào. Con gái con đứa vô duyên vô dáng.”
Hồ Thu ngoan ngoãn làm theo lời mẹ. Sau đó, cô nàng phụng phịu, nhõng nhẽo giơ hai bàn tay lên trước mặt bà Hải Lam.
“Mẹ xem cho con với. Răng nanh của con không thu về được nữa, cả bộ móng của con cũng bị như vậy luôn.”
Giờ Sơn Nam mới để ý. Diện mạo của Hồ Thu lúc này nhìn khá là khác lạ so với bình thường.
Ngoài răng nanh nhú dài và móng vuốt sắc nhọn rất dễ nhận ra, thì đôi mắt nâu mọi khi vốn trong veo của Hồ Thu đã nhuốm thêm ánh đỏ. Trên làn da trắng sứ, hiện lên mờ mờ những mạch máu màu hồng tím nơi cổ, trán và quai hàm.
Công bằng mà nói, dung nhan của Hồ Thu hiện nay trông cũng hơi ghê rợn, gợi lại trong tâm trí Sơn Nam hình ảnh của Vampire khát máu đã tấn công Nhật Vương và cậu trong con ngõ tối.
Hồ Thu còn đang mặc một cái váy ngủ màu trắng có tay bồng điệu đà, được may theo những kiểu mẫu rườm rà của thời kỳ Victoria. Khiến Hồ Thu thật sự đã mang dáng dấp của những nữ Vampire xuất hiện trong các bộ phim Gothic xưa cũ về chủ đề này.
“Con há miệng to ra mẹ xem nào!”
Bà Hải Lam kiểm tra bộ răng nanh dài nhọn trong miệng của Hồ Thu thật kỹ lưỡng.
“Con có nhớ con đã hút bao ml máu không?”
“Chắc con chỉ hút đâu đó cỡ 200ml thôi mẹ.”
“Con mau nói thật đi, Hồ Thu?”
“Con thật sự không nhớ mà!”
Giọng của Hồ Thu trở nên méo mó khi bị bà Hải Lam dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp chặt đôi má phúng phính của cô nàng.
“1500ml! Con phải hút đến 1500ml máu hoặc hơn đấy, con gái ạ. Nên giờ nhìn răng nanh, móng tay, mắt và da của con mới y chang như mấy đứa Vampire nghiện máu thế này. Thử nói xem, với bộ dạng như này thì làm sao mà con đi ra ngoài được?”
Sơn Nam chợt nhớ lại thời điểm mấy ngày trước, khi được cậu mời, Hồ Thu đã yêu cầu hẳn một cốc trà Ô Long Nhài Sữa, hãng Phê Pha Size 3XL, 1500ml, Full Topping. Đấy là trước đó cô nàng còn uống hết một cốc trà sữa 500ml Dũng Thám Tử mời. Nên Sơn Nam không còn ngạc nhiên lắm về khả năng hút máu của Hồ Thu.
“Con còn là con của ta - một giáo viên dạy môn Văn Hóa Hút Máu nữa cơ đấy. Con cũng đã thi lấy ‘Chứng Chỉ Hút Máu’ rồi, con đã nắm rõ lý thuyết cũng như thực hành. Sao con không áp dụng được kỹ năng đã học được một chút nào vậy?”
“Lúc đó con… con cũng đã mất rất nhiều máu nên con không ý thức được mà mẹ.”
“Con làm Sơn Nam suýt chết. Bọn ta mà đến chậm xíu là đời thằng bé kể như xong. Qua các bài giảng môn Lịch Sử Vampire, con phải biết rõ hậu quả của việc để con người chết khi bị hút máu sẽ ảnh hưởng ra sao tới Cộng Đồng chứ?”
“Nhưng mẹ ơi, Nhật Vương kéo Sơn Nam ra kịp thời rồi còn gì…”
“Con tưởng giữ mạng cho một người bị mất hơn 1500ml máu là chuyện đơn giản lắm à? Bọn ta phải vất vả cả đêm mới cướp được thằng bé khỏi bàn tay của Tử Thần đấy.”
“Bác cho con hỏi Nhật Vương bây giờ ở đâu, tình trạng cậu ấy ra sao rồi ạ?”
Sơn Nam tranh thủ hỏi luôn bà Hải Lam về tình trạng của Nhật Vương. Cậu cũng mong câu hỏi của mình sẽ lôi kéo sự chú ý của bà Hải Lam sang Nhật Vương, để bà thôi không tập trung la mắng Hồ Thu nữa.
“Nhật Vương phải nhập viện rồi con. Mấy vết thương của nó không thể phục hồi hơn được nữa. Nên cần phải được xử lý y tế một cách chuyên nghiệp hơn…”
Bà Hải Lam đúng là có bị phân tâm bởi câu hỏi của Sơn Nam. Nhưng sau đó, Hồ Thu vẫn phải chịu đựng cơn thịnh nộ của một Tiger Mom.
“Đấy, con nhìn Nhật Vương mà học hỏi đi! Tình trạng của nó tệ như vậy mà nó nhất quyết không thèm đụng đến giọt máu người nào. Nó còn từ chối cả việc truyền máu.”
“Nó là nó. Con là con. Thể chất của Nhật Vương và con hoàn toàn khác nhau. Con không có khả năng tự phục hồi như của nó. Mẹ sinh ra con thì mẹ phải rõ con nhất chứ?”
“Con dạo này hay cãi lắm nha! Con có biết thời xa xưa, những đứa trẻ hay cãi các bậc trưởng bối sẽ bị phạt như thế nào không? Chúng bị nhốt vào trong QUAN TÀI!”
“Thời xa xưa đó là vào năm nào thưa mẹ?”
Đôi mắt nâu đã nhuốm màu đỏ của Hồ Thu ánh lên vẻ tinh nghịch. Cô nàng quay ra phía Sơn Nam, thì thầm vừa đủ cho mình cậu nghe thấy.
“Hi hi hi. Mẹ tớ ghét nhất bị hỏi đến ‘năm nào’, ‘thời nào’. Mẹ cứ luôn giấu tuổi thật của mẹ thôi.”
“Năm 17…”
Bà Hải Lam dừng lời nói lại đột ngột. Mặt bà dần đỏ lên. Câu hỏi có ý trêu ghẹo của Hồ Thu đã chạm đúng nọc của bà Hải Lam. Thần thái lạnh lùng, sang chảnh kiểu quý tộc cổ điển đã biến mất. Giờ bà Hải Lam chỉ còn là một người mẹ tức giận, như bao bà mẹ Châu Á khác.
”Con á! Con hư lắm. Con sẽ bị phạt. Con sẽ phải nấu cơm một tháng. À, không được rồi! Nhớ mỗi lần để con vào bếp là cái bếp lại tanh bành. Vậy mẹ sẽ phạt con…Con sẽ không được uống trà sữa - dù là đặt mua hay tự pha, trong một tháng, tính kể từ ngày hôm nay!”
“Khônggg! Mẹ để con nấu cơm đi mà. Lần này con sẽ cố gắng giữ bếp nguyên vẹn. Con xin mẹ đấy!”
Hồ Thu gào lên. Hẳn cô nàng đã thấy sự tai hại khi chọc giận mẹ. Hy vọng sau lần này Hồ Thu sẽ biết rút kinh nghiệm.
Ùng ục!
Tiếng bụng của Sơn Nam kêu gào ầm ỹ. Sự vô duyên của nó phá ngang cuộc tranh cãi của hai mẹ con Hồ Thu. Lâu rồi Sơn Nam chưa bị đói đến mức bụng dạ phải lên tiếng như này. Cậu nhớ bữa ăn cuối cùng của mình là vào buổi trưa của hôm thứ Sáu.
“Hồ Thu, con đưa Sơn Nam xuống phòng ăn nhé. Đã mấy ngày rồi thằng bé chưa có gì bỏ bụng đâu!”
“M… Mấy ngày ư?”
Sơn Nam lẩm bẩm. Mặt cậu dần trở nên xanh lè xanh lét. Dường như đã có một việc rất quan trọng mà cậu bỏ lỡ.
Cậu liền hỏi ngay bà Hải Lam:
“Bác cho con hỏi hôm nay ngày thứ mấy ạ?”
“Hôm nay thứ Hai, 29/09. Con đã ngủ nguyên ngày thứ Bảy và ngày Chủ Nhật. Con đã rất yếu nên chúng ta cứ để con ngủ như vậy thôi. Sao thế con?”
Sơn Nam điếng người.
Cậu không muốn tin vào sự thật phũ phàng này.
”C…Con vừa bỏ lỡ kỳ thi vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường Harmony. Được tổ chức vào hôm thứ Bảy, 27/09 vừa rồi!”
“Vậy để ta yêu cầu Hội Đồng Quản Trị và Ban Giám Hiệu trường Harmony cho con thi lại nhé, Sơn Nam?”
Bà Hải Lam nói một cách điềm tĩnh.
“Dạ. Con thấy như thế thì không công bằng với các thí sinh khác. Sang năm lớp 12, con sẽ thi lại cũng được ạ.”
Như vậy, Sơn Nam đã để vuột mất cơ hội được chọn để tham gia ‘Kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia môn Toán’ vào năm tới này rồi.
Phải sang năm học lớp 12, Sơn Nam mới có thể đăng ký thi lại vào đội tuyển học sinh giỏi Toán. Điều này đúng như lời khuyên trước đó của giáo viên môn Toán, thầy Anh Văn. Nhưng mà Sơn Nam không biết ba mẹ cậu sẽ nổi cơn thịnh nộ ra sao trước tin này nữa.
“Đấy, con thấy không? Con nhà người ta chính trực như thế đó, Hồ Thu!”
Hồ Thu bối rối đưa mắt về phía bà Hải Lam, bà đang đứng khoanh tay nhìn cô nàng từ xa một cách nghiêm khắc.
“Hồ Thu, tớ đói meo rồi, cậu đưa tớ xuống phòng ăn đi nào.”
Nếu cứ đứng đây lâu hơn, thì câu chuyện sẽ dần dà theo chiều hướng bất lợi cho Hồ Thu, thể nào cô nàng cũng bị bà Hải Lam la mắng tiếp cho mà xem. Nghĩ vậy, Sơn Nam bèn kéo Hồ Thu đi ra khỏi phòng khách luôn.