Chapter 46: Hết xăng

Cuối cùng, nhờ vào những ký ức từ thuở ấu thơ khi xem phim Fast and Furious tràn về não bộ, Sơn Nam cũng đã phân biệt được chân phanh và chân ga.

Sơn Nam làm theo đúng như hướng dẫn của Nhật Vương. Cái xe Jeep của anh Giang Hạ lao vút như bay về phía trước với một tốc độ đáng bị ăn phạt.

Phựt! Phựt! Phựt!

Những cái lưỡi giống xúc tu lai cá mút đá của con Kitty đứt phừn phựt. Nhưng những cái đầu lưỡi thì vẫn bám chặt vào cửa kính cái xe Jeep. Chúng vẫn còn sự sống, dù đã lìa khỏi cơ thể chủ nhân. 

Cái xe Jeep đã bỏ xa con Kitty một đoạn đường dài. 

Bỗng Hồ Thu nhào vào cướp tay lái của Sơn Nam. Cô nàng đột ngột xoay vô lăng khiến cái xe xoay 180 độ trên đường nhựa. Sơn Nam may vừa kịp nhả chân ga để chuyển sang đạp chân phanh. Cú xoay khiến mặt đường hằn đen vệt lốp xe. 

“Cậu phải lái xe quay lại ngay! Nhiệm vụ của chúng ta là dụ con Kitty chạy theo chứ không phải trốn thoát khỏi nó.”

“Trời ơi! Tại saoooo?”

Sơn Nam vừa hỏi vừa thở dốc. Cậu không nghĩ là mình còn sống sau pha bẻ lái vừa rồi. 

“Mày đi nhanh quá, Bro. Con chó biến mất khỏi Livestream rồi. Lượng người xem đang giảm đáng kể đây này.”

“Thằng Khỉ Đột ngu ngốc, ý tao không phải như vậy!”

Hồ Thu do mắc tranh cãi với Nhật Vương nên chưa thể trả lời Sơn Nam ngay. Nhưng Sơn Nam đã biết mục đích của Hồ Thu sau khi chạy xe thêm một đoạn. 

Kitty vẫn đang quanh quẩn ở gần căn chung cư mini chứ chưa đi xa. Lúc mới tái sinh thành Feral Vampire, Kitty có kích cỡ chỉ bằng con bò tơ, còn hiện nay nó đã to bằng con bò mộng.

Những cái lưỡi của Kitty thì giờ đang nhung nhúc chen nhau trong mõm của nó. Cũng bởi vì mỗi lần mất đi một cái lưỡi thì lại có ba cái khác mọc ra thế vào. Sơn Nam không thể đếm được hiện Kitty có bao nhiêu cái lưỡi nữa.

Chưa hết… hình như một vài cái lưỡi của Kitty còn mọc thêm ra cả mấy cục u, như tô điểm thêm nét kinh dị cho con chó đột biến. 

Chứng kiến cảnh tượng ấy. Nhật Vương thì reo lên vui mừng bởi phiên Livestream của cậu hứa hẹn thêm sự thú vị. Còn Hồ Thu thì chui hẳn xuống gầm ghế xe để trốn. 

Rầm

Một chú chó cỏ tội nghiệp - đã khô đét như xác ướp - bị cái lưỡi của Kitty quăng về phía cái xe Jeep. 

Hoá ra những thứ mà Sơn Nam tưởng như cục u của đám lưỡi lại là những chú chó, mèo xấu số - nạn nhân của Kitty. Nhờ hút máu những chú chó, mèo xung quanh mà Kitty mới to lên nhanh như vậy. 

Kitty ném hết đám xác khô của chó và mèo, thậm chí có cả gà cảnh nhà hàng xóm - mà nó vừa hút cạn máu lên cái xe Jeep. Xong xuôi, nó lao về phía chiếc xe với thái độ hùng hổ như một con bò tót. Tám con mắt đỏ rực của Kitty ánh lên vẻ khát máu và thèm thuồng chưa từng thấy. 

Sơn Nam toát hết mồ hôi hột. Cậu biết mục tiêu của Kitty là gì. 

Sơn Nam xoay vô lăng và quay xe nửa vòng như một quái xế đích thực. Rồi cậu chạy xe với tốc độ mà Kitty có thể bám sát được. 

“Thế cậu tính dụ nó đi đâu hả Hồ Thu”

Hồ Thu chỉ cho Sơn Nam cách xem bản đồ trên màn hình điện tử. 

“Đây! Sơn Nam. Cậu có thấy cái chấm đỏ đỏ trên bản đồ không? Cần phải dụ Kitty ra khỏi thị trấn và đến được địa điểm này!

“Ừm. Cái địa điểm này tên là Pháo Đài Cổ. Thế ở đây có gì?”

“Chỗ này hiện nay có một Bệnh Viện Dã Chiến…”

“Cậu vẫn muốn cứu nó ư, Hồ Thu?”

“Không có cách nào cứu một Feral Vampire cả…”

Hồ Thu nói với tông giọng đầy vẻ tiếc nuối lẫn buồn bã. 

“Ở đó có những Vampire dày dặn kinh nghiệm đủ trình độ và đủ vũ khí để xử nó, Bro à!”

Nhật Vương sốt ruột tiếp lời. Cậu đã nhô hẳn đầu và vai qua nóc xe. Tay Nhật Vương vẫn đang cầm gậy selfie và hướng điện thoại về phía con Kitty ở đằng sau xe. 

May bây giờ không phải mùa du lịch, nên thị trấn không một bóng người. Sơn Nam thở phào khi cậu đã dẫn được con Kitty ra khỏi trung tâm thị trấn. 

Cũng nhờ máu của một con người thì rõ ràng là ngon hơn đám chó mèo cả chục lần với khẩu vị của đại đa số Vampire. Chưa kể, Sơn Nam đoán máu của một Bloodbound như cậu thì chắc hấp dẫn hơn hẳn một người bình thường. Cậu thấy Kitty giờ chỉ tập trung chạy theo cậu và tha mạng cho đám thú nuôi mà nó gặp trên đường. 

Sơn Nam đã ngửi thấy mùi của muối và của cá mú đậm dần lên trong không khí. Cái xe Jeep đã chạy ra đến con đường ven biển rồi. 

Bãi biển Thiên Đường đẹp lung linh dưới ánh trăng. Nhưng Sơn Nam chẳng dám tận hưởng vẻ đẹp đó. Cậu phải giữ cho mình tập trung hết sức, không thì dễ chừng mà đâm đầu vào vách núi. 

Hồ Thu đã ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế xe. Cô nàng kiếm được một cái băng bịt mắt đâu đó trong xe. Không còn nhìn thấy đám xúc tu nhung nhúc, Hồ Thu trông tự tin hơn hẳn. 

“Thế làm thế nào để tiêu diệt một Feral Vampire?”

Sơn Nam tò mò. Cậu nhớ là Hồ Thu từng nhắc về việc đóng cọc xuyên tim các Infected để tiêu diệt họ. Chẳng biết cách xử lý Feral Vampire có giống thế không nữa.

“Thông thường thì người ta sẽ đợi đến khi mặt trời lên, Feral Vampire sẽ bị yếu đi đáng kể. Nhất là với những kẻ đã nốc nhiều máu. Sau đó, người ta sẽ phải tìm cách rút cạn máu Feral Vampire đó.”

“Rút cạn máu bằng cách nào đó?”

“Vampire như tớ sẽ tận dụng răng nanh của mình để xé toạc cổ họng của kẻ địch. Do mất nhiều máu, kẻ đó sẽ yếu đi hẳn. Nhưng thế chưa đủ đâu, phải giật trái tim của kẻ đó ra khỏi lồng ngực. Sau đó bóp cho trái tim đó nát bét, để nó không thể tái sinh được. Cuối cùng là chia tách các mảnh cơ thể và đem thiêu ra tro. Đó cũng là cách tiêu diệt hầu hết mọi loại Vampire, kể cả với những Vampire mang huyết thống hoàng gia.”

“Eo, nghe kinh khủng quá!”

“Sức sống của Vampire rất mãnh liệt. Đóng cọc xuyên tim, hay chỉ chặt đầu là không đủ. Sau một thời gian, các bộ phận sẽ lành lại và tự nối liền. Quá trình đó sẽ diễn ra nhanh hơn khi chủ nhân của chúng được tiếp thêm máu người.”

Hồ Thu ngập ngừng. Đôi gò má của cô nàng lại ủng hồng lên. Giọng cô nàng nghe lí nha lí nhí dần. 

“… Nên cậu đã rất sai lầm khi dùng cách đó để cứu tớ! Tớ đã bảo cậu cứ đợi rồi mà.”

“Không! Nếu thời gian quay ngược lại, tớ vẫn sẽ lựa chọn hành động như vậy!”

”Tại sao vậy, Sơn Nam?”

Sơn Nam không nói gì. 

Mất 1500ml máu - Rơi vào cảnh cận tử - Trở thành một Bloodbound, trong khi vẫn chẳng rõ Bloodbound là gì - Bị một con chó Chihuahua khổng lồ, đầy xúc tu truy đuổi trong màn đêm… Hẳn là những điều mà không một chàng trai 16 tuổi bình thường nào muốn dính tới.

Nhưng hình ảnh một Hồ Thu yếu ớt, nhợt nhạt, vô hồn và gần như đang hấp hối - được tái hiện lại trong tâm trí Sơn Nam. Trái tim cậu bắt đầu có cảm giác như bị ai bóp nghẹt lấy. 

Sơn Nam rời tay phải khỏi vô lăng. Cậu chợt thấy bàn tay mình đang tự ý hạ cánh trên mái đầu của Hồ Thu. Và… không vấp phải sự phản đối nào từ phía cô nàng cả. 

“Ê, Bro. Mày đang đi chậm quá đấy. Đi nhanh lên chút đi. Con Kitty đang bám sát xe chúng ta quá rồi.”

Nhật Vương nói vọng từ trên nóc xe xuống - phá vỡ khoảnh khắc yên bình hiếm có gần đây của Sơn Nam.

Sơn Nam nhấn ga sâu thêm, nhưng không hiểu sao cái xe cứ giật cục và rung bần bật. Động cơ của xe thì có tiếng ục ục lạ thường. Cái xe Jeep lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn trong sự ngơ ngác của cả đám. 

“Ôi khôngggg! Xe cạn xăng rồi!”

Hồ Thu thảng thốt kêu lên. Cô nàng bỏ cái băng bịt mắt ra và chỉ tay vô đồng hồ xăng. 

“Xuống xe nhanh! Chúng ta sẽ chạy bộ đến Bệnh Viện. Chỉ còn hơn 1km nữa là tới.”

Nhật Vương giục giã Sơn Nam với Hồ Thu. Cậu đóng lại nóc xe, rồi tuột xuống ghế sau nhưng tay thì vẫn cầm gậy selfie.

Cả đám loay hoay mở cửa xe. Nhưng không kịp nữa rồi…

Bằng một cú nhảy vọt, Kitty đã áp sát cái xe Jeep. Những cái chỏm lưỡi đầy răng như cá mút đá của Kitty đang bám chặt vào cửa kính trước trên cái xe Jeep.