Chapter 48: Quyết định khó khăn

Hai đứa Nhật Vương và Hồ Thu đã vật lộn với Kitty gần một tiếng đồng hồ. Điện thoại của Nhật Vương giờ đã gần hết pin, Sơn Nam đành tắt Livestream trong nuối tiếc. 

Trận đấu đang bất phân thắng bại. Có thể thấy rõ rằng hai phe đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu như nhau. 

Hồ Thu có tốc độ và cả sức mạnh. Các phản xạ trong chiến đấu cho thấy cô nàng được đào tạo bài bản. Yếu điểm duy nhất là Hồ Thu vẫn còn sợ đám lưỡi dài lòng thòng của Kitty. 

Đám lưỡi của Kitty và cơ thể của nó cứ như những thực thể tách biệt. Chúng dường như có ý thức riêng nhưng xem ra ý thức của đám lưỡi thì lấn át cơ thể hơn cả. 

Và đám lưỡi của Kitty thì có niềm hứng thú đặc biệt với Hồ Thu. Đám lưỡi cứ uốn lượn đùa giỡn quanh quẩn Hồ Thu làm cô nàng chỉ biết chạy từ chỗ này qua chỗ kia để trốn.

Nhật Vương đã nhảy được lên lưng của con Kitty. Nhưng niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của một Vampire đã ngăn không cho bộ răng của Nhật Vương cắm sâu hơn nữa vào cổ họng của Kitty. Thành ra, lượng máu mất đi của Kitty cũng chẳng đáng là bao. 

“Nhật Vương! Bộ răng nanh của mày chỉ để khoe mẽ thôi hả? Dùng chúng như một Vampire đích thực đi nào!”

“Hồ Thu! Xúc tu thì có cái quái gì mà phải sợ! Tóm lấy chúng, buộc chúng lại, hạ gục chúng đi nào! Mẹ cậu mà nhìn thấy cậu như này thì bác sẽ nói gì?”

“Trời ơi! Các cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Có con chó yếu xìu mà mãi không xử lý xong. Đừng giỡn với nó nữa. Nghiêm túc chiến đấu đi.”

Sơn Nam thúc giục đám bạn từ đằng xa.

Và Sơn Nam đứng tim khi cả ba Vampire: Hai đứa dạng người, một đứa dạng thú - đã dừng hết mọi hoạt động lại - để nhìn chằm chằm vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngay cả Kitty cũng không đồng tình với nhận định của Sơn Nam về sức mạnh của nó. 

“Mày có giỏi thì vào đây mà chiến đấu.”

Nhật Vươn gào lên. Cơ thể của cậu dường như lấp lánh dưới ánh trăng do mồ hôi - và dính phải chất dịch trên cơ thể không có da của Kitty. 

“Nếu cậu thấy sợ thì cậu cứ chạy đi. Cứ đứng chỉ đạo nghe phát ghét!”

Hồ Thu la thất thanh. Cô nàng suýt bị một cái lưỡi bắt được.

“Ê! Hồ Thu! Hay mày đứng lại để một cái lưỡi của Kitty nó hút dòng máu bị nguyền rủa của mày chút xem. Dám cá là nó sẽ trúng độc rồi yếu đi và chúng ta sẽ dễ xử lý hơn.”

“Khôngggg!”

Cả Sơn Nam và Hồ Thu cùng kêu lên phản đối ý tưởng của Nhật Vương. 

Sơn Nam liền nhớ lại trận chiến trong ngõ tối với ả Vampire lạ mặt cách đây một tuần. Khi hút phải máu của Hồ Thu - Ả Vampire khát máu đó đúng là đã đau đớn đến mức phải bỏ chạy - để lại Hồ Thu với cái cổ phun ra máu thành dòng như suối.

(Dòng máu bị nguyền rủa ư?)

Lý trí lạnh lùng của Sơn Nam cho rằng ý tưởng của Nhật Vương là một chiến lược tốt. Nhưng trái tim đầy cảm xúc của cậu thì nói KHÔNG. Sơn Nam không bao giờ muốn đẩy Hồ Thu vào nguy hiểm cả. Dù rằng cậu đã được Hồ Thu nói cho biết về sức sống mãnh liệt của Vampire. 

Sơn Nam chạy lại gần chiến địa hơn chút. Rồi bắt đầu chỉ đạo chiến thuật một cách cụ thể, như một huấn luyện viên Boxing. 

“Nhật Vương! Mày xuống xử lý đám lưỡi của Kitty đi. Nhường vụ CẮN CHÓ cho Hồ Thu.”

Nhật Vương thở phào. Cậu nhảy xuống ngay mặt đất và tìm cách thu hút đám lưỡi của Kitty về phía mình. 

Thế rồi, tấm thân cơ bắp của Nhật Vương đã bị đám lưỡi như xúc tu của Kitty cuộn chặt thành nhiều vòng. Một vài chỏm lưỡi nhiều răng như cá mút đá đã bám vào cơ thể của Nhật Vương. 

Khuôn mặt đẹp trai của Nhật Vương bỗng nhăn nhó. Hình như Nhật Vương bị đau bởi những cái lưỡi của Kitty đang hút máu của cậu. Cuối cùng, Nhật Vương vẫn không tránh khỏi cái định mệnh bị Vampire cái hút máu. 

“Mày chụp cái méo gì vậy, Nam Núi?”

Nhật Vương kêu lên phản đối trước khi bị đám xúc tu nhấn chìm. 

Điện thoại của Nhật Vương vẫn còn 20%. Sơn Nam mới tranh thủ chụp vài kiểu ảnh để đời cho Nhật Vương. 

Nhiều fan nữ vốn có sở thích không bình thường mà. Biết đâu những cái ảnh - trai đẹp bị cuốn trong đám lưỡi dài như vòi bạch tuộc - sẽ đem lại rất nhiều tiền cho Nhật Vương thì sao? Nhật Vương sẽ phải cám ơn Sơn Nam sau này cho mà xem. 

Khi không còn bị đám xúc tu bám theo. Hồ Thu đã ngầu trở lại. Cái cần cổ to như bò mộng của Kitty đã bị Hồ Thu cắn cho tan nát. Mặt đất dưới chân Kitty đã bị nhuộm một màu đỏ sẫm. 

Kitty bắt đầu run rẩy và loạng choạng bước đi trong vũng máu đặc sệt của nó. 

Với bộ móng vuốt cứng cáp, Hồ Thu đã thọc tay xuyên thủng được cơ thể của Kitty. Liền sau đó, Hồ Thu bứt được trái tim của Kitty ra khỏi lồng ngực của nó. 

Con chó Chihuahua đột biến đổ gục xuống mặt đất như một cây gỗ mục - kéo theo cả Nhật Vương. Cậu vẫn đang mắc kẹt trong đám lưỡi. 

“Đúng rồi! Bóp nát nó đi!”

Sơn Nam tiếp tục cổ vũ. 

Trong đêm tối, trái tim của Kitty đang phát ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ, làm nổi rõ những mạch máu của nó hơn. Và hình như trái tim của Kitty biết số phận tới này của nó. Nó cứ đập một cách điên cuồng và bất thường trên bàn tay nhỏ bé của Hồ Thu. 

“Tớ không thể…”

Đôi mắt nâu óng ánh của Hồ Thu vốn luôn trong veo như một mặt hồ mùa thu đầy nước. Khi Hồ Thu xúc động hoặc giả như đang xúc động thì những giọt lệ cũng chỉ dâng lên nơi đáy mắt. Rồi chúng sẽ nhanh chóng tan biến ngay khi Hồ Thu đạt được mục đích của mình.

Cách đây vài tiếng, khi còn ở trên sân thượng của tòa chung cư mini, Sơn Nam đã có cơ hội cảm nhận được dòng nước mắt nóng ấm của Hồ Thu trên ngực mình. Nghĩ lại thì cậu còn cảm thấy khá là hài hước vì nỗi sợ xúc tu của Hồ Thu nữa cơ. 

Nhưng hiện nay, phải trực tiếp chứng kiến đôi mắt nâu to tròn và mê hoặc của Hồ Thu đang tràn đầy nước mắt - trái tim Sơn Nam bỗng có cảm giác khó chịu vô cùng.

“… Kitty… Nó cũng là một sinh mạng. Lỗi tại tớ không kịp tiêm AntiVamp mà nó bị biến đổi thành một Feral Vampire…”

Hồ Thu nghẹn ngào nói trong nước mắt. Những giọt nước mắt của Hồ Thu đang thi nhau lăn xuống trên khuôn mặt bầu bĩnh. 

“… Kitty cũng chưa từng giết ai. Tớ không có quyền gì mà chấm dứt mạng sống của nó cả.”

“… Hồ Thu này, cậu có nhớ cái cách mà Kitty thịt đám chó mèo cảnh trước đó không? Nếu thay vào đó là con người thì sao? Chúng ta chẳng có cách nào giúp cho Kitty trở lại bình thường được hết, phải không?

“Tớ biết… Nhưng…”

Hồ Thu vẫn mãi thổn thức. Đôi bàn tay cầm trái tim đẫm máu của Kitty đang run rẩy. Cô nàng không làm sao để có thể nắm chặt đôi bàn tay lại và kết thúc sinh mạng của Kitty được. 

“Nhật Vương?”

Sơn Nam cất tiếng gọi. Cậu hy vọng Nhật Vương sẽ có trái tim cứng rắn hơn Hồ Thu. 

“Đừng nhìn tao! Tao chịu! Mày đi mà làm!”

Nhật Vương đã thoát ra khỏi đám lưỡi của Kitty. Cậu chạy như bay ra bãi biển. Rồi cậu điên cuồng gột rửa máu mê cùng dãi nhớt dớp dính của Kitty ra khỏi cơ thể mình. 

Những cái lưỡi của Kitty đã rụng sạch khỏi chủ nhân của chúng. Không có cái lưỡi nào mọc thêm từ miệng Kitty nữa. Con chó nằm trên mặt đất và không ngừng rên rỉ một cách thương tâm. 

Sơn Nam thở dài. 

Cậu tiến tới gần bên Hồ Thu. Rồi cậu đặt hai bàn tay của mình lên đôi vai nhỏ nhắn đang rung lên từng đợt của Hồ Thu. 

“Hồ Thu này…”

Sơn Nam vốn định tìm lời động viên Hồ Thu hoàn thành nốt công việc. Nhưng khi Hồ Thu ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ lên nhìn Sơn Nam, thì cậu lại chìm sâu vào trong ánh mắt ấy - đến mức quên béng những gì cần phải nói. 

Từ khoảnh khắc đó, Sơn Nam nhận ra rằng - nếu sau này Hồ Thu có đòi bứt trái tim của cậu ra khỏi lồng ngực không vì lý do nào cả…

… thì Sơn Nam cũng bằng lòng đáp ứng mà không đòi hỏi lại bất cứ điều gì ở Hồ Thu.