Chương Một: Thành Phố Nhiễm Bệnh

Năm 1850.

Bầu trời như bị nhuộm bởi khói tro và mùi xác thịt phân hủy. Cả thành phố chìm trong một thứ ánh sáng xám xịt không phải của mây mù, mà là của linh hồn quẩn quanh, của hơi thở chết chóc lởn vởn trên từng nóc nhà, từng con phố.

Ngày mà những người chết bắt đầu mở mắt trở lại, không ai kịp chuẩn bị. Họ không chỉ sống dậy họ thay đổi. Mắt trắng dã, da thịt rữa nát, thân thể vặn vẹo và nhanh nhẹn lạ thường. Chúng không nói. Chúng không rên rỉ. Chúng chỉ tấn công.

Bệnh dịch hạch quét qua thành phố vài tháng trước, để lại hàng trăm xác chết không kịp chôn. Đám linh hồn bám vào chúng như ký sinh, hồi sinh chúng với một mục tiêu duy nhất: tiêu diệt sự sống.

Chính quyền phong tỏa thành phố. Những lính canh mang mặt nạ sắt đứng ở mọi cổng vào. Nhưng không đủ. Những linh hồn len lỏi qua từng kẽ tường, từng ống cống, từng tiếng gió gào hú trong đêm. Chúng ở khắp nơi. Không thể đoán trước. Không thể giết được bằng những cách thông thường.

Người dân bắt đầu đào bới, lục lọi mọi ngóc ngách. Dưới tấm thảm, trong hộc tủ, thậm chí là trong ruột tượng trang trí. Họ tạo ra vũ khí từ bất kỳ thứ gì có thể chém, đâm, hoặc đốt cháy. Một cái nĩa gắn vào cán chổi. Một thanh sắt được nung đỏ trên bếp than. Những cây thánh giá bằng gỗ biến thành giáo mác thô sơ.

Nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn đó, có một người lại cảm thấy… hứng thú.

Phòng thí nghiệm cũ kỹ ở phía tây thành phố vẫn sáng đèn. Kính vỡ không được thay, cửa sổ đóng kín, nhưng bên trong rực rỡ những ánh lửa xanh lam từ hàng chục ống nghiệm và thiết bị kỳ dị. JinYin nhà khoa học nổi tiếng và tai tiếng vẫn đang làm việc, mắt cô ánh lên niềm đam mê như một con mèo vừa tìm thấy mảnh xương tươi.

Cô không sợ lũ xác sống. Cô nghiên cứu chúng. Cô mổ chúng ra. Cô ghi chú lại mọi chuyển động, mọi tiếng gầm gừ, mọi phản ứng với thuốc thử. Cô không sợ… bởi vì cô có một kế hoạch.

Một vũ khí. Một sinh vật. Một “thứ gì đó” sẽ khiến lũ linh hồn phải sợ ngược lại.

Và thế là, giữa đêm tối, tiếng gió hú và tiếng gào rú từ những ngõ tối xa xa, JinYin bắt đầu thu thập nguyên liệu:

Xác người.

Nội tạng còn tươi.

Những cánh tay chưa cứng lạnh.

Những trái tim vẫn còn đập nếu ép đúng cách.

Cô cần thời gian. Cô cần sự yên tĩnh. Và trên hết, cô cần sự hoàn hảo.

Ở trung tâm phòng thí nghiệm là một chiếc bàn gỗ dài, cũ kỹ, nơi mọi bộ phận được khâu nối tỉ mỉ. Chân trái từ một người đàn ông lực lưỡng. Tay phải từ một võ sĩ bị giết trong trại phong. Xương sống được gia cố bằng thép. Và hai trái tim một từ người lính, một từ tên đồ tể đập xen kẽ như tiếng trống báo hiệu tử thần.

Cô đặt tên cho dự án: Frankie.

Viết tắt của Frankenstein.

Một con quái vật. Một chiến binh. Một đứa con trai được khâu từ xác chết và tham vọng điên loạn.

Bên ngoài, thành phố đang hấp hối.

Bên trong, con quái vật bắt đầu thở.