Chiếc ống tiêm cuối cùng đâm sâu vào da thịt nhân tạo.
Dung dịch thuốc tiên màu xanh ngọc trượt qua từng đường ống tĩnh mạch, sáng lấp lánh như ánh đom đóm giữa đêm tối. JinYin lùi lại, bàn tay nhỏ nhắn còn run lên vì phấn khích, ánh mắt sáng rực không khác gì đứa trẻ đứng trước món đồ chơi đầu tiên trong đời.
Trên chiếc bàn gỗ, cơ thể khổng lồ co giật.
Một lần.
Hai lần.
Rồi, bất chợt, đôi mắt màu trắng đục mở toang ra, trống rỗng như bầu trời mùa đông.
Frankie hít vào hơi thở đầu tiên của mình một tiếng thở phì phò, nặng nề và đầy thô bạo.
Lồng ngực đồ sộ nhô lên, rồi hạ xuống như cơn bão bị dồn nén quá lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
JinYin nín thở.
Giây phút cô chờ đợi bao ngày đêm, khoảnh khắc cô đánh đổi máu, nước mắt và cả linh hồn của mình... đã tới.
Cô tiến lại gần, váy trắng nhẹ nhàng lướt trên nền đất lạnh.
Bàn tay cô vừa bé nhỏ vừa cương quyết đưa lên, chạm nhẹ vào má Frankie.
"Frankie," cô thì thầm, giọng như một bài hát xa xưa. "Tên anh là Frankie. Viết tắt của Frankenstein. Anh có thể nhìn thấy tôi không?"
Đôi mắt mờ đục chầm chậm dịch chuyển, như một cỗ máy gỉ sét lần đầu được khởi động.
Frankie nhìn thấy cô.
Không phải bằng ánh nhìn sắc bén hay thông minh, mà bằng ánh mắt ngây thơ, hoang mang như một đứa trẻ sơ sinh lần đầu mở mắt chào đời.
Cái miệng to lớn hơi hé ra. Một tiếng thì thào khàn khàn trôi qua đôi môi dày:
"Người... sáng tạo... Người... của tôi..."
JinYin mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mà kỳ lạ như chứa đựng cả sự sống lẫn cái chết.
Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực anh, nơi hai trái tim đang đập loạn nhịp trong một cơ thể không thuộc về quy luật tự nhiên.
"Đúng vậy," cô thì thầm. "Ta là người tạo ra ngươi."
Frankie gầm nhẹ một tiếng, như một con thú lớn bị lôi ra khỏi bóng tối. Anh lồm cồm ngồi dậy, những cơ bắp căng cứng dưới lớp da khâu vá thô kệch. Đôi bàn tay khổng lồ vươn về phía JinYin, run rẩy, rồi ôm lấy cô vào lòng một cách vụng về, gần như sợ hãi sẽ làm cô vỡ tan.
JinYin hoàn toàn bị nuốt trọn trong vòng tay ấy.
Cô nhỏ bé, mong manh, như một con chim sẻ giữa hai bàn tay gấu.
Nhưng cô không sợ.
Bởi vì, ngay từ giây phút này, Frankie đã trở thành vũ khí mạnh nhất của cô. Một con quái vật với sức mạnh không ai có thể kiểm soát ngoại trừ chính cô.
Bên ngoài phòng thí nghiệm, tiếng gió hú lên, kéo theo tiếng rên rỉ của những linh hồn lang thang.
Chiến trường sẽ sớm bắt đầu.
Và JinYin thì thầm vào tai Frankie, như một lời tiên tri:
"Chúng ta sẽ quét sạch thành phố này. Chúng ta... sẽ trở thành huyền thoại."