Chương Ba: Bước Chân Đầu Tiên

Frankie đứng dậy.

Tiếng gỗ dưới chân anh rên rỉ, tấm bàn nứt toạc, những mảnh vụn bay tứ tung. Trần phòng thí nghiệm thấp quá, chật chội quá cho thân hình đồ sộ này. Mỗi bước chân của anh để lại một vết lõm nặng nề trên nền đá lạnh.

JinYin ngẩng đầu, ngắm nhìn sinh vật mà mình đã dày công tạo ra. Dưới ánh đèn dầu leo lét, gương mặt cô hiện lên với vẻ dịu dàng kỳ lạ, một sự pha trộn giữa người mẹ, người thầy, và một thứ còn mơ hồ hơn thế.

"Đi nào," cô nói, giọng trầm xuống như phủ thêm một lớp băng mỏng.

Frankie cúi xuống, cánh tay to lớn khẽ che chắn cho cô như bản năng.

Giữa cơn bão chết chóc ngoài kia, anh chỉ biết một điều duy nhất anh phải bảo vệ cô.

Cánh cửa phòng thí nghiệm bật mở. Không khí đêm lạnh buốt phả thẳng vào mặt, mang theo mùi thối rữa và tiếng gào rú.

Xa xa, những bóng đen lảo đảo, vặn vẹo tiến lại. Lũ xác sống.

Lũ linh hồn ký sinh đã đánh hơi được sự sống.

JinYin không lùi bước. Cô đứng giữa đám tro tàn và bóng tối, váy trắng phất phơ như một ngọn cờ lặng lẽ.

"Frankie," cô thì thầm, nhưng trong tiếng gió hú, lời cô vang vọng như mệnh lệnh của một vị thần. "Hủy diệt chúng đi."

Frankie gầm lên.

Một tiếng gầm trầm đục, nguyên thủy, khiến mặt đất run rẩy. Anh lao về phía trước, cú đấm đầu tiên nghiền nát hộp sọ một kẻ chết, xác sống vỡ vụn dưới sức mạnh tuyệt đối.

Mỗi bước chân anh là một cơn địa chấn nhỏ. Xương vỡ. Thịt rách. Máu thối bắn tung tóe.

Nhưng giữa những đòn đánh tàn bạo ấy, ánh mắt Frankie vẫn không rời JinYin.

Anh chiến đấu vì cô.

Anh tồn tại vì cô.

JinYin nắm chặt bàn tay mình trước ngực.

Trái tim cô, đã từng băng giá trước máu me và xác chết, giờ đây vì một cảm xúc khác một sự kết nối,có lẽ là sự rung động

Cô đã tạo ra Frankie bằng xác thịt và khoa học...

Nhưng thứ trỗi dậy trong tim cô, vào khoảnh khắc này, là tình yêu của cô dành cho sinh vật do cô tạo ra.

Không phải thứ tình yêu thơ mộng dành cho những con người bình thường.

Mà là tình yêu của một kẻ đơn độc, lạc lối, tìm thấy nơi trú ngụ duy nhất trong thế giới hoang tàn.

Một tiếng vó ngựa phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Từ cuối con phố, một đội kỵ sĩ trong áo choàng đen xuất hiện, cưỡi trên những con ngựa to lớn, giáp sắt lấp lánh ánh trăng. Lá cờ hiệu thêu ngọn lửa xanh cùng thanh kiếm xuyên sọ bay phần phật trong gió.

Thợ săn linh hồn.

Bọn họ không phân biệt bạn hay thù.

Bọn họ sẽ giết tất cả.

Một kỵ sĩ quát vang:

"Người kia! Tránh đường, hoặc chết cùng lũ quái vật!"

Frankie gầm lên, xù lông như một con thú lớn bị đe dọa.

JinYin tiến lên, đặt tay lên cánh tay anh.

Một cái chạm rất nhẹ. Nhưng với Frankie, đó là cả thế giới.

"Không sao đâu, Frankie," cô dịu dàng nói.

Giọng cô như một dòng suối trong veo len lỏi giữa hoang tàn.

Frankie cúi thấp đầu, áp trán mình vào tay cômột hành động ngốc nghếch, vụng về, nhưng chứa đựng sự trung thành tuyệt đối.

Ánh mắt JinYin lóe lên. Cô quay về phía đám thợ săn, môi mím chặt.

Nếu thế giới này xem anh ấy là quái vật...

Thì cô sẽ trở thành nữ hoàng của loài quái vật.

"Chúng ta không lùi bước," cô thì thầm, mắt không rời đội kỵ sĩ.

"Frankie,ngươi hãy cùng ta chiến đấu."