Tiếng vó ngựa đập thình thịch trên nền đá lạnh, vang vọng như trống trận. Đội kỵ sĩ hạ thấp giáo và kiếm, ánh thép lấp lánh dưới ánh trăng mờ.
Bọn họ không nói nhiều. Với bọn họ, mọi thứ không thuộc về sự sống đều phải bị thiêu hủy.
JinYin không nhúc nhích.
Cô cảm nhận được Frankie đứng sau mình, hơi thở nặng nề,và kiên định.
Anh ấy đang đợi cô ra lệnh.
Và khi cô quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc chỉ có họ giữa tận cùng của hỗn loạn.
"Frankie," cô khẽ nói, giọng mềm mại mà dứt khoát, " giết hết bọn họ"
Anh gầm lên, tiếng gầm như một tia sét xé toang màn đêm.
Đội kỵ sĩ lao tới.
Mũi giáo đầu tiên nhắm thẳng vào ngực JinYin nhưng chưa kịp chạm tới, cánh tay khổng lồ của Frankie đã vung ra. Một tiếng "rắc" chát chúa vang lên, chiếc giáo vỡ vụn trong tay kỵ sĩ, người cưỡi ngựa bị hất văng như một bao cỏ mục.
Frankie lao vào đám người. Anh không phải kẻ giết chóc lão luyện anh chỉ là sức mạnh thuần túy.
Mỗi cú đấm, mỗi cú vung tay, đều khiến xương gãy, giáp sắt móp méo như giấy vụn.
JinYin lùi lại, nép bên vỉa hè, tay siết chặt chiếc lọ thủy tinh chứa dung dịch xanh lam—một loại thuốc nổ thí nghiệm mà cô chưa kịp hoàn thiện. Cô biết mình yếu ớt trong trận chiến này, nhưng cô không phải kẻ vô dụng.
Một kỵ sĩ khác cưỡi ngựa lướt qua, vung kiếm về phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, Frankie quay lại.
Anh lao tới nhanh hơn cơn gió, chắn ngang trước cô, nhận trọn nhát chém bằng bả vai trần.
Máu bắn ra một màu đỏ đậm lạ lùng, không hoàn toàn là máu người.
"Frankie!" JinYin thét lên, lần đầu tiên để lộ sự sợ hãi.
Frankie không kêu đau.
Anh chỉ quay lại nhìn cô và trong ánh mắt đen láy ấy, lóe lên một điều gì đó giống tình cảm của con người thật sự chứ không phải là một con quái vật được tạo ra
'Một nỗi lo, một sự bảo vệ.
Một tình yêu bản năng'.
Anh nắm lấy thanh kiếm vừa chém mình, bẻ gãy nó như một nhành củi khô. Với một tiếng gầm dữ dội, anh quật kỵ sĩ kia bay lên cao rồi nện mạnh xuống đất, khiến đất đá tung tóe.
JinYin run nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì một cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực.
Cô nhận ra Frankie anh ấy không chỉ là vũ khí của cô.
Cô lao tới bên anh, rút ra một miếng vải từ túi váy, quấn vội quanh vết thương sâu hoắm ở vai anh.
Ngón tay cô nhỏ bé, run rẩy, nhưng ấm áp.
Frankie cúi đầu, trán anh tựa nhẹ lên mái tóc cô một sự dịu dàng vụng về khiến trái tim JinYin thắt lại.
"Ta ở đây,ta đã tạo ngươi ra" cô thì thầm. "Ta sẽ không để ngươi gặp bất kì chuyện gì."
Đáp lại, Frankie gầm khẽ, một tiếng gầm rất nhỏ, như một lời đáp lại.
Đội kỵ sĩ còn lại ngập ngừng.
Chúng chưa từng thấy thứ gì như vậy một con quái vật chiến đấu mạnh mẽ.
Tên đội trưởng giơ cao tay ra hiệu.
"Rút lui!" hắn hét lên, giọng đầy sợ hãi.
Đám kỵ sĩ quay đầu, thúc ngựa bỏ chạy vào bóng tối, để lại phía sau xác chết, mảnh giáp vỡ và máu loang lổ.
Cơn bão qua đi.
Gió đêm cuốn những mảnh tàn tích lướt qua đôi chân JinYin và Frankie.
Họ đứng giữa phố, chỉ còn hai người, tựa như hai bóng hình cô độc trên thế giới sắp sụp đổ.
JinYin ngẩng lên, nhìn Frankie.
Frankie cúi xuống, ngắm cô.
Giữa thành phố thối rữa, giữa máu và tro tàn, chỉ có ánh mắt họ dành cho nhau là còn nguyên vẹn.