Phòng thí nghiệm lạnh lẽo như một cái xác chết chưa chôn.
Ngoài khung cửa kính rạn nứt, thành phố tiếp tục oằn mình dưới những tiếng gào rú của lũ xác sống. Đôi khi, một thân hình gầy gò, mục rữa, sẽ lướt qua bức tường đá phủ đầy rêu phong, rồi biến mất như một bóng ma.
JinYin ngồi bên chiếc bàn dài, cằm tựa vào lòng bàn tay, ánh mắt lơ đãng dõi theo Frankie.
Frankie đang ngồi xổm dưới đất, cẩn thận dùng tay nhặt từng mảnh vỡ từ lọ thí nghiệm cô làm rơi khi nãy. Những ngón tay to bè, thô kệch nhưng cử động cực kỳ nhẹ nhàng, như thể anh sợ làm đau sàn nhà mục nát.
Có thứ gì đó trong cảnh tượng ấy khiến JinYin khẽ mỉm cười
Thứ cảm xúc âm ỉ trong lồng ngực lâu rồi cô mới cảm thấy.
Không phải sợ hãi.
Không phải phấn khích của một nhà khoa học đứng trước thành quả vĩ đại.
Mà là thương.
Một nỗi thương lạ lùng và phi lý dành cho sinh vật do chính tay cô khâu vá nên.
---
"Frankie," cô gọi, giọng trầm nhẹ.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đục đờ đẫn một giây, rồi bừng sáng khi thấy cô.
Anh gật đầu, lúng túng bỏ những mảnh vỡ vào tay áo rách rồi lê tới, quỳ gối trước mặt cô.
JinYin vươn tay, chạm nhẹ vào vai anh.
"Ngươi có đau không?"
Frankie lắc đầu.
Dĩ nhiên, cơ thể anh là tập hợp của những mảnh rời rạc đau đớn, với anh ta chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Nhưng đôi mắt đó, thứ ánh sáng yếu ớt trong đám mây mù đục ngầu ấy, nói với JinYin rằng Anh biết cô đang lo lắng cho mình.
Cô cười khẽ, nghiêng người lấy một miếng vải sạch lau đi vết máu khô bám trên tay anh.
Frankie ngồi im, bất động như pho tượng, không dám động đậy
Bàn tay anh bàn tay có lẽ từng giết nhiều người khác giờ đây khẽ run lên khi cô chạm vào
JinYin cảm nhận được.
Một con quái vật không biết sợ hãi, lại run rẩy chỉ vì một cái chạm tay.
---
Ngày hôm đó, cô trêu chọc dạy Frankie nắm tay.
"Nhìn này," cô nói, chìa bàn tay bé nhỏ ra trước mặt anh. "Khi một người tin tưởng người khác, họ sẽ làm thế này."
Frankie ngẩn ra.
Anh nhìn bàn tay cô như nhìn một loại bùa chú kỳ lạ.
Chần chừ một lúc, anh đưa bàn tay khổng lồ ra, dè dặt đặt vào lòng bàn tay cô.
Một cảm giác ấm áp, thô ráp, trên tay anh
Cô siết nhẹ.
Frankie siết theo quá mạnh khiến cô bật cười khúc khích.
"Nhẹ thôi, đồ ngốc," cô trêu, giọng pha chút dịu dàng
Frankie luống cuống buông lỏng, gương mặt méo mó hiện lên vẻ hốt hoảng.
Anh rối rít gật đầu, rồi cứ thế giữ tay cô, lúng túng như một đứa trẻ lần đầu được mẹ dẫn đi trong chợ đông người.
JinYin cười cười, ánh mắt mềm lại.
Anh học rất nhanh.
Anh nhớ từng điều cô dạy.
Và anh tin tưởng cô bằng tất cả những gì còn sót lại của một trái tim chắp vá.
---
Buổi tối, khi gió gào thét ngoài bức tường đá, JinYin ngồi bên cửa sổ, sửa lại sợi chỉ khâu trên cánh tay Frankie.
Vết nối bị bung ra sau lần anh đấm xuyên một cái cổng gỗ cứu cô khỏi đám xác sống.
Cô cẩn thận luồn kim, từng mũi, từng mũi một.
Frankie ngồi im như bị đóng đinh, mắt dán chặt vào gương mặt cô.
"Đau không?" cô hỏi, như một thói quen.
Frankie lắc đầu.
Nhưng khi mũi kim vô tình đâm sâu hơn một chút, anh khẽ chau mày một cử động cực nhỏ nhưng không qua nổi mắt cô.
"Cố chịu nhé," JinYin dịu dàng nói, giọng gần như thì thầm.
Cô thổi nhẹ lên chỗ kim đâm.
Frankie giật mình.
Đó chỉ là một cử chỉ nhỏ nhỏ xíu nhưng với anh, nó như một vết xé toạc toàn bộ lớp da chết lạnh lẽo, để lộ một điều gì đó ấm áp đến đau đớn.
Anh không hiểu đây là gì nhưng anh chỉ biết anh muốn ở bên cô mãi mãi.Bảo vệ cô,nghe tiếng cô cười,thấy cô sống.
Frankie chớp mắt chậm rãi, rồi, một cách vụng về, anh vươn tay chạm vào mái tóc JinYin.
Một cảm giác mềm,mượt trên ngón tay anh
JinYin ngẩng lên, hơi bất ngờ.
Frankie rụt tay lại ngay, như một đứa trẻ làm sai điều gì đó.
Nhưng JinYin chỉ cười một nụ cười dịu dàng, hiếm hoi và ngả đầu tựa vào lòng anh.
"Ngủ đi, Frankie," cô thì thầm, mắt khép lại. "Mai chúng ta còn nhiều việc phải làm."
Frankie bối rối, giang rộng hai tay, siết cô vào lòng như ôm một món báu vật mong manh.
---
Cả đêm đó, thành phố rên rỉ trong bóng tối.
Nhưng bên trong căn phòng nhỏ, giữa hai kẻ lạc loài, là một sự bình yên kỳ lạ.
Không lời nói,chỉ có nhịp tim, và sự bình yên
Một thứ tình cảm dị dạng, khác thường, nhưng thuần khiết đến nao lòng.