Căn hầm phía dưới phòng thí nghiệm vẫn yên ắng như một xác chết ngủ quên. Những vách đá ẩm mốc chảy nước từng giọt, vọng tiếng tí tách lạnh lẽo. Mùi sắt gỉ và thuốc sát trùng trộn lẫn, nhưng đằng sau nó, JinYin bắt đầu ngửi thấy thứ gì đó khác mùi máu cũ, tanh nồng và nồng nặc như vừa bị cào xé từ một cơ thể mới chết.
Frankie đi trước, lưng anh che chắn gần hết ánh sáng từ cây đèn dầu JinYin cầm. Từng bước chân của anh vang vọng, nặng nề và bất ổn. Anh không nói gì từ lúc hai người phát hiện ra chiếc cửa hầm bị mở hé, dù JinYin chắc chắn mình đã khóa kỹ nó từ ba đêm trước.
Họ xuống sâu hơn. Những bậc đá uốn lượn như dẫn xuống lòng địa ngục. Mỗi bước đi, không khí lại đặc quánh thêm. JinYin cảm thấy như ai đó đang nhìn từ phía dưới không phải một cặp mắt, mà hàng chục, hàng trăm... tất cả vô hình nhưng không thể chối bỏ.
Frankie đột ngột dừng lại. JinYin suýt đâm sầm vào lưng anh.
“Gì vậy?” cô thì thào.
Frankie không đáp.
Phía dưới chân cầu thang, trong khoảng tối sâu nhất, có một người đang đứng.
Không, không phải người.
Thứ đó cao bất thường, dáng người gần như gãy gập, nhưng lại giữ được thăng bằng một cách dị thường. Nó mặc áo choàng đen dài chạm đất, phần mũ trùm đầu che kín mặt. Mỗi hơi thở của nó đều rít lên như tiếng kim loại bị cạo mạnh vào đá. Không khí xung quanh nó dao động lạnh hơn, tối hơn, như thể chính nó hút đi ánh sáng.
Rồi nó lên tiếng.
“Frankie…”
Giọng nói đó như bị vỡ vụn ra, từng mảnh văng vào không gian, rồi quay lại thành câu nguyên vẹn trong đầu JinYin. Cô lạnh sống lưng.
“Em trai ta…”
Frankie lùi một bước.
JinYin siết chặt tay anh từ phía sau. “Không phải anh em gì cả. Đó là thứ bị nguyền rủa. Một linh hồn cổ xưa.”
Nhưng Frankie vẫn đứng yên,đôi vai anh khẽ run. “Giọng nó… tôi nhớ…”
“Không. Đừng nghe nó,” JinYin thì thầm. “Anh là của em, em tạo ra anh, nó không có quyền gì cả.”
Thứ dưới hầm bước lên một bậc. Và rồi một bậc nữa. Mỗi bước đi, đá dưới chân nó vỡ vụn, rêu và nấm mốc bốc khói.
“Ta nhớ… máu em. Ta nhớ… lúc ta tách hồn mình để gieo vào xác chết. Để gieo vào ngươi. Em là mảnh ghép của ta, là hiện thân của cơn thịnh nộ ta từng không thể trút xuống nhân gian.”
Frankie lắc đầu. “Không… Tôi là… tôi là Frankie. Tôi là…”
Hắn dừng lại. Cổ họng gầm nhẹ.
“Em là cơn ác mộng mà thế giới lãng quên,” giọng nói kia thì thầm. “Và ta đến để… đánh thức em.”
Không khí xoắn lại thành một làn khói đen, lao tới. JinYin hét lên. Cô rút cây xiên điện nhỏ gắn lõi bạc từ trong áo, đâm thẳng vào làn khói. Một luồng ánh sáng xanh lam rực lên, đánh bật thứ bóng tối ấy ra. Mùi thịt cháy bốc lên, khiến cả căn hầm nghẹt thở.
Thứ đứng dưới hầm rít lên đau đớn. “Ngươi học được trò hay đấy, cô gái…”
Frankie gầm lên. Anh lao về phía bóng đen, cánh tay vạm vỡ vung lên như búa tạ.
Cuộc chạm trán bắt đầu.
Hai bóng hình va vào nhau như sấm sét giữa lòng đất. Đòn đánh của Frankie dội xuống như sấm nổ, nhưng bóng đen uyển chuyển né tránh. Nó không tấn công bằng móng vuốt hay vũ khí. Nó chỉ chạm vào Frankie và mỗi cú chạm, ký ức của Frankie lại đau đớn hơn.
Anh gào lên, ôm đầu.
“Không! Không phải tôi! Tôi không giết con gái nhỏ đó! Tôi không đốt làng đó! Tôi không!”
“Nhưng em đã từng là chúng,” giọng nói cười rít lên. “Em là tổng hợp của những kẻ đã phạm tội, bị lãng quên, bị ghét bỏ. Em là tội lỗi biết đi.”
JinYin ném tiếp một ống thuốc phát sáng, tạo thành một vầng sáng bạc bao phủ căn hầm. Frankie chao đảo, quỳ xuống. Cô chạy đến bên anh, ôm lấy đầu anh, thì thầm: “Nghe em. Không ai được quyền định nghĩa anh, trừ anh, đừng để chúng cướp mất ý thức của anh,em ở đây,em với anh.”
Frankie thở dốc. Từ đôi mắt đục ngầu, một dòng chất lỏng không phải nước mắt, mà là dịch hồng sẫm từ trái tim nhân tạo trào ra.
Anh gầm lên, vung tay lần nữa. Lần này, cú đấm chạm vào mặt bóng đen. Da nó nứt toạc, rơi xuống nền đá như da rắn.
Một mảnh da trượt tới chân JinYin. Cô cúi xuống, tay run rẩy nhặt lên… và chết điếng.
Trên lớp da ấy là một con dấu cháy xém biểu tượng của Hội Phục Hồn, nhóm thí nghiệm tâm linh cổ từng bị thiêu sống hơn trăm năm trước. Trong truyền thuyết, họ từng cố gắng tạo ra một “linh hồn vĩnh cửu”, hợp thể từ hồn ma của hàng trăm kẻ bị hành hình…
…và giờ, thứ đó đã tìm thấy Frankie.
Quái vật rú lên, tan vào bóng tối, lùi về sâu trong hầm.
Lời cuối cùng của nó vang vọng:
“Ta sẽ quay lại… và mang theo những phần còn lại của em… Frankie…”
---
Khi mọi thứ dịu xuống, JinYin và Frankie ngồi cạnh nhau trên bậc đá.
“Anh ổn không?” cô hỏi.
Frankie không trả lời ngay. Tay anh đan vào tay cô thật chặt,tay anh run rẩy.
“Em nói… em tạo ra anh,” anh thì thầm. “Vậy… nếu anh trở thành thứ gì đó… xấu xa… em có tiêu diệt anh không?”
JinYin cúi đầu. Rồi cô ngẩng lên, đôi mắt như hai vết cắt sáng lấp lánh trong bóng tối.
“Nếu điều đó xảy ra… em sẽ chiến đấu với anh. Nhưng trước đó, em sẽ dùng hết mọi cách để kéo anh về. Vì em không chỉ tạo ra anh bằng khoa học… mà còn bằng niềm tin, tình yêu.”
Frankie nhìn cô thật lâu. Đôi mắt dường như dịu lại.
Và trong im lặng, hai trái tim một nhân tạo, một người cùng đập theo nhịp đầy quyết tâm giữa lòng thành phố đang rỉ máu.