Chương Bảy: Những Ký Hiệu Trên Da

Cả đêm hôm đó, JinYin không ngủ.

Frankie thì im lặng, ngồi bên giường, đôi mắt trắng đục nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước như đang nhìn xuyên qua các bức tường đá, xuyên qua những con phố lạnh lẽo đầy xác sống, và sâu hơn nữa xuống dưới lòng đất, nơi thứ bóng đen đã chạm vào anh.

JinYin ngồi bên bàn, lại tiếp tục khâu lại đường chỉ nơi bả vai Frankie rách ra trong trận chiến dưới hầm. Mỗi mũi kim là một suy nghĩ cứa sâu vào tâm trí cô. Thứ bóng đen đó không phải là một linh hồn thông thường. Nó biết Frankie,không nó từng là một phần trong Frankie. Hoặc tệ hơn, nó là nền móng anh được xây dựng trên đó.

Và nếu đúng như vậy… liệu có bao giờ anh sẽ đổi bên?

"Anh đang nghĩ gì?" cô hỏi nhỏ, mắt vẫn không rời cây kim.

Frankie không quay lại. “Anh nhớ… mùi máu cháy. Tiếng trẻ con khóc. Và gương mặt một người phụ nữ, miệng há to, nhưng không có tiếng kêu. Cảnh đó không thuộc về anh… nhưng nó nằm trong đầu anh.”

“Chúng không phải là thật. Chúng là những ký ức rải rác từ xác chết anh được tạo nên. Chúng không phải là anh.” JinYin dừng tay. “Anh là Frankie. Là của em,em tạo ra anh.”

Frankie quay lại. “Nhưng nếu phần nào trong số chúng… là phần mạnh hơn?”

JinYin không trả lời. Trong lòng cô cũng đang có cùng câu hỏi. Và một phần nào đó trong cô bắt đầu sợ.

---

Rạng sáng, JinYin lật lại mảnh da có ký hiệu cháy xém nhặt được trong hầm. Cô đặt nó dưới kính hiển vi, nhỏ một giọt huyết thanh bạc lên. Ký hiệu lập tức cháy lên, hiện ra một hàng chữ cổ ngữ xếp thành hình vòng tròn.

“Đây không phải chỉ là dấu ấn của Hội Phục Hồn,” cô lẩm bẩm. “Nó là một mật chú triệu hồi hồn cộng thể…”

Frankie đứng phía sau, lặng lẽ theo dõi.

Cô giải thích, giọng thấp dần như đang rơi vào một vực thẳm: “Chúng dùng nghi thức này để trộn nhiều linh hồn thành một. Và cơ thể nào chứa nó sẽ trở thành trung tâm hút toàn bộ hồn ma xung quanh.”

Frankie thở nặng. “Ý em là… anh đang… thu hút chúng?”

“Không chỉ vậy,” JinYin siết bàn tay. “Nếu anh mất kiểm soát… anh có thể trở thành nguồn phát. Một cái cổng mở ra cho tất cả linh hồn còn vất vưởng trong thành phố.”

Frankie lùi lại một bước, như thể cơ thể mình đột nhiên bẩn thỉu và nguy hiểm.

“Em nên giết anh ngay từ đầu,” anh thì thầm.

JinYin quay phắt lại, mắt long lên. “Đừng bao giờ nói thế!”

Cô bước tới, giáng một cái tát mạnh vào mặt anh. Không phải để làm anh đau, mà để đánh thức anh muốn anh tỉnh táo.

“Anh là con người! Em không quan tâm anh được ghép từ ai, mang trong mình cái gì. Em thấy cách anh nhìn em. Em thấy cách anh ôm bảo vệ em khi em sợ. Những thứ đó không thể giả. Không quái vật nào bắt chước được tình cảm như vậy.”

Frankie nhìn cô, đôi mắt run lên. Một điều gì đó mềm mại bắt đầu hiện trong ánh mắt sắt đá của anh. Anh giơ tay lên, chạm nhẹ vào má mình. “Em không sợ anh sao?”

“Có,” JinYin khẽ gật. “Nhưng em sợ hơn… nếu không có anh bên cạnh.”

---

Họ quyết định thử một phương án mới: phong ấn linh hồn bên trong Frankie, giữ nó ổn định. Nhưng để làm được điều đó, JinYin cần một vật thể trung gian một vật chứa linh hồn thay thế, có thể chịu được sức ép của hàng trăm hồn ma.

“Chỉ có một vật từng chứa được sức mạnh tương đương,” JinYin thì thào. “Một đoạn xương cổ thiêng từ Thánh Điện Cấm nơi từng bị thiêu rụi trong đại loạn linh 300 năm trước.”

Frankie gật đầu. “Anh đi lấy nó.”

“Không,” cô lắc đầu. “Anh không thể rời khỏi đây. Anh vẫn chưa ổn định. Nếu linh hồn kia chiếm được anh trong lúc không có ai kiểm soát, thành phố sẽ mất hết.”

Frankie im lặng. Rồi anh bước tới, đặt tay lên vai JinYin, cúi đầu. “Vậy em ở lại. Để anh đi.”

JinYin ngẩng lên, trợn mắt nhìn anh. “Anh biết đường sao?”

Frankie mỉm cười nhẹ. “Trong đầu anh… có ai đó biết. Dù anh ghét phải thừa nhận.”

JinYin gật đầu,lòng cô khó chịu cực kì vif không muốn anh đi và gặp nguy hiểm “Vậy… anh phải hứa. Dù chuyện gì xảy ra, anh phải nhớ anh là ai. Anh là Frankie,là của em.”

Frankie cúi xuống, chạm môi anh vào trán cô. Một nụ hôn nhẹ, không lời hứa, nhưng sâu hơn bất kỳ giao ước máu nào.

---

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi. Không phải mưa nước, mà là mưa tro tàn tích từ những xác sống bị thiêu, từ linh hồn lang thang đang mục rữa trong gió.

Frankie khoác áo choàng, giấu đi hình hài dị dạng. Anh bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lẫn vào màn tro và tiếng gió hú.

Phía xa, những bóng đen bắt đầu di chuyển theo anh.

Chúng ngửi thấy anh.

Chúng muốn trở về với anh.

Và Frankie, quái vật được ghép từ ký ức chết chóc, bước vào trung tâm thành phố đang rên rỉ, mang theo nguy cơ của tận thế.