Ngoài bầu trời đột nhiên đổ một cơn mưa to.Mọi người đều nhốn nhào lao vào trường học, chỉ có tôi và nhóm bạn đứng ngoài,từ xa xăm trong màn sương xám xịt bởi cơn mưa đổ xuống , tôi lờ mờ thấy một bóng đen lay động , như một điềm báo không lành, tôi vội thông báo với đám bạn:
- Này, nãy tớ vừa mới thấy một bóng đen trong rất kì quặc đấy,Jiwon
-Làm gì có chứ chắc mắt cậu mờ rồi đó.Nói xong Jiwon kéo tay tôi và lũ bạn chạy thật nhanh vào lớp.Nhưng trong cả tiết học tôi chỉ nghĩ về nó không thôi.Sau những biểu hiện bất thường mà tôi nhìn thấy , tôi kể cho bọn họ nghe .Mọi người đã rất cố gắng giữ bình tĩnh , nhưng không ai ngờ thảm họa thực sự đang đến gần .
Bầu không khí trong trường càng ngày càng trở nên nặng nề . Nhưng học sinh khác dường như không ai cảm nhận được sự khác biệt , nhưng Eunji cảm giác không ổn .Mọi thứ quá im ắng , nó không giống như trường học mọi ngày . Mọi tiếng bước chân, tiếng xê dịch bàn ghế nhẹ nhàng đều mang một sự bất an lạ thường .Mọi người đều tụ ở lớp học nhưng chẳng ai nói gì, chỉ nhìn nhau với ánh mắt lo sợ và đang chờ đợi điều gì đó đến .
-Tôi chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra cậu nghĩ thầm mà lại thở dốc , đôi mắt hiện rõ sự lo lắng . Nhưng tại sao cậu lại có cảm giác như vậy ?
-Tôi cảm thấy mọi thứ đều có vẻ... rất khác .
Nari thường ngày hay nói nhưng giờ đây cô không nói gì , chỉ ngồi im, mắt luôn nhìn về phía cửa sổ.Cô cảm nhận được không khí nặng nề hơn bao giờ hết.Cô lẽ khẽ nói:
- Có lẽ ...chúng ta nên đi kiểm tra lại phòng bệnh trong trường . Lời mà Nari vừa dứt , cả căn phòng im bặt, giọng cô thấp xuống như thể không muốn tin vào những gì cô vừa nghĩ
Ngay khi cả nhóm vừa định rời đi, một tiếng động từ hành lang khiến cả nhóm giật mình . Gió thổi làm một cánh cửa của lớp bị đập mạnh từ ngoài và vỡ tan.Tiếng hét từ căn phòng của lớp khác vọng lên , nhưng nó không phải là tiếng hét của học sinh, mà là một âm thanh kì lạ , như thể ai đó đang đau đớn hét lên .Eunji đứng bật dậy, ánh mắt cô trong rất sợ hãi , cô run sợ mà thốt lên:
-Có chuyện gì vậy?
Từ ngoài hành lang, một người không rõ khuôn mặt bước đi loạng choạng , mắt đỏ ngầu,người dính đầy vết máu.Nari la lên:
-Nó,nó không phải học sinh bình thường nữa.
Tất cả đều cảm nhận rõ được sự thay đổi nhưng không hiểu nó là gì . Tôi nhìn chằm chằm về phía nó,trong đầu vô tình thoáng qua về tin tức mà bố đã kể -một loại virus đang lây lan qua cơ thể người,tôi chợt nhận ra.
-Là, là nó zombie, chạy đi.Tôi hét lên , mọi người chợt nhận ra mà hoãng loạn chạy ra khỏi phòng học, nhưng trước khi chạy ra khỏi phòng học , một học sinh khác lao vào , mặt toàn là máu, mắt không còn là con người nữa.Nhìn cảnh tượng trước mắt chúng tôi hoàn toàn đứng chết lặng , không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Soojung đôi mắt đỏ hoe,lên tiếng:
Mọi người không còn nghi ngờ nữa, nhưng chúng ta làm sao để đối phó với nó khi chúng tôi chỉ mới là học sinh cấp ba? Lời nói của cô còn chưa dứt, cô lại phải lau khô nước mắt và tiếp tục di chuyển
- Mau tiến về phía bệnh viện của trường ! Minho ra lệnh và tiếp tục nói:
-Chúng ta cần biết thêm về nó.
Cả nhóm vội vàng chạy xuống hành lang nhưng không phát ra tiếng động , những tiếng bước chân và tiếng gào thét của những người bị lây bệnh càng ngày càng Những cảnh tượng máu me càng ngày càng xuất hiện nhiều , bọn họ không còn là những người có ý thức nữa, chỉ biết lao vào và cáu xé nhau.
Khi tiến gần đến bệnh viện trong khuôn viên trường , chúng tôi thấy những bác sĩ và y tá đang rất hoảng loạn , không thể kiểm soát hết tình hình . Một số người trong bệnh viện đang bị tấn công . Bác sĩ lớn tuổi nhất trường tôi - bác Hery,khi nhìn thấy nhóm tôi, khuôn mặt bác tái mét, bác lục lọi thứ gì đó và lấy ra đưa cho chúng tôi nói:
-Đi ngay đi, đừng đây ! ở đây nguy hiểm lắm không ở lâu được đâu.
Khi nhóm quay lại mọi thứ diễn ra trong trường bắt đầu trở nên hỗn loạn.Những học sinh khác bắt đầu hoảng loạn ,đổ xô ra ngoài, nhưng điều đó vô tình khiến mọi thứ trở nên nguy hiểm.Tôi khẽ nói:
Bây giờ chúng ta nên làm gì Nari?
Nari im bặt, trong đôi mắt cậu dường như đã nghĩ ra được một cách gì đó.Và rồi..
---
Hết chương 2