Trong ánh mắt cô dường như đã nghĩ ra một cách gì đó.Và rồi cô tiến lại gần bệnh viện của trường,ra hiệu đưa cho cô một thứ gì đó.Cả nhóm không ai hiểu gì cả.Cô nói:
-Cách tốt nhất bây giờ là chiến đấu với chúng.
Tất cả đều hoảng sợ , nhưng mọi người nhận ra sống sót trong thế giới đầy rẫy zombie này hoàn toàn không dễ dàng, thà đối mặt chứ không chịu chết.Nari nói :
-Nhóm chúng ta sẽ tiếng lên phòng học an toàn rồi sau đó lên sân thượng, nơi an toàn có lẽ ổn.Lời Nari vừa dứt, mọi người đều nhanh chóng di chuyển lên phòng Cả nhóm đang di chuyển qua hành lang tối của trường,mỗi bước đi đều là những thử thách của họ.Nari nắm chặt tay tôi, ánh mắt cậu toát lên một nỗi sợ Mỗi tiếng động nhỏ luôn khiến bọn họ giật mình, vì họ không biết được khi nào zombie sẽ xuất hiện
-Cẩn thận.Miseok thì thầm , vươn tay ra đẩy cửa của một lớp học phía trước .
Bỗng một tiếng động lớn vang lên , là Eunji người luôn có tinh thần thép , vội vàng bước vào lớp và đóng rầm cửa lại.Nhưng vì tiếng động quá lớn nên đã thu hút lũ Zombie.Tôi thốt lên:
-Này Eunji cậu có biết đã gây ra ra lớn rồi không? Nói rồi tôi bàn bạc với mọi người định trèo ra cửa sổ qua phòng bên cạnh . Mọi người ít ai biểu tình chuyện đó,nhưng mọi người đành tuân theo vì tất cả đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó, bầu không khí trở nên im ắng lạ thường, mọi người nhanh chóng rút lui nhưng cố gắng không tạo ra tiếng động nào.Tôi và Soojung trèo qua cửa sổ cuối cùng, cẩn thận thu dây lại, bất ngờ một con zombie lao đến nắm chặt vào sợi dây, tim tôi đập loạn xạ, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng,tôi cố gắng thu sợi dây lại thật nhanh nhưng con zombie ấy cứ ngày một tiến ngày tôi, tôi hoảng sợ la hét cho mọi người, Hoseok vội nhảy bật ra , ghì chặt zombie , rồi rơi xuống sân trường, chỉ trong giây phút ngắn ngủi , cậu đã ướt đẫm với cơ thể toàn máu.Sự hi sinh của cậu là mất mát rất lớn Eunji , cô bật khóc nức nở vì đã không có cơ hội được nói chuyện với cậu lần cuối cùng.Kể từ lúc đó, căn bệnh của Eunji dường như đã tìm lại được con đường cũ, tái phát một cách âm thầm, như thể nỗi đau không chỉ tồn tại trong tâm hồn mà còn được lan truyền ra ngoài cơ thể.Cả nhóm dường như đã nhận ra căn bệnh đó của cô nên đã để cô ở lại căn phòng và cho cô những vật dụng cần thiết. Tôi nói:
-Xong chưa các cậu? Chuẩn bị đồ cho cậu ấy xong chưa ? Chúng ta không thể trì hoãn khả năng sống sót thêm nữa, đi lẹ lên đừng chần chừ.Vừa nói xong, nhóm tôi không chút do dự , lập tức hành động tìm đường sống sót.Mỗi người đều có một nhiệm vụ , nhưng chúng tôi hiểu rõ thời gian thực sự không còn nhiều.Chúng tôi bước ra ngoài, trên tay mỗi người đều cầm một vật để chống chọi với chúng , nhưng chúng tôi vẫn mãnh liệt tiến về phía hoàng hôn đang chìm dần, nơi của những lũ zombie và những sinh mạng đang liều mình chiến đấu, cuộc hành trình sinh tử của chúng tôi chỉ mới bắt đầu.Từ bước chân chúng tôi đi như một dấu hiệu của sự ý chí và quyết tâm cứu rõi những số phận , dù biết rằng phía trước là những cái bẫy nguy hiểm nhưng chút tôi chẳng thể chần chừ sao sự mất mát và sự ra đi của Hoseok . Giữa bầu trời xám xịt chúng tôi hô to:" Lần này nhất chí không thể thất bại"
---
Hết chương 3