Chương 1 : Khởi Đầu Của Kẹo Ngọt

> Người ta thường nói, mỗi người sinh ra đều mang trong mình một "vị" riêng biệt.

Tôi không chắc "vị" của mình là gì, nhưng nếu được chọn... có lẽ tôi sẽ chọn "vị" của mình tựa như là một viên kẹo ngọt ngào.

...

Xin chào, tôi tên là Hoshira Ryura, 18 tuổi ( Là Nam Nhé ).

Hiện tại tôi đang theo học tại một ngôi trường Cao Trung tại Tokyo ( Tôi năm 2 rồi )—thì nói sơ qua một tí thì ngôi trường tôi theo học là một ngôi trường không quá nổi tiếng, cũng không quá tệ, nhưng với tôi thì nó giống như một phần của cuộc sống mình vậy, vì đã mang rất nhiều khung bậc cảm xúc, những điều thú vị mà tôi sẽ không bao giờ quên..ít nhất..là hiện tại.

...

Nói sao nhỉ...

Nếu bạn gặp tôi ngoài đời, tôi dám cá rằng 99,99% bạn sẽ nhầm lẫn tôi là con gái.( Ừ thì điều này không có gì đáng tự hào chút nào ).Sao lại nói thế á...Bởi lẽ chiều cao của tôi phải nói là " Quá cao " đi..À thì nếu bạn nghĩ đó là thật tôi cao tận 3m ( à 3 mét bẻ đôi ấy )....(┳┳)..Tôi cũng chả hiểu vì sao mình lại có chiều cao nếu không gọi là khiêm tốn tới mức chết tiệt này...Mà thôi..đó chỉ là một phần..tệ hơn nữa..mặc dù là con trai nhưng rõ ràng Dáng người nhỏ nhắn + thêm làn da tôi lại trắng như một đứa con gái..( Nếu không muốn nói thậm chí trắng hơn )..Cứ như bị bệnh vậy.

Gương mặt... à thì, khá "thanh tú" — mấy bà cô hàng xóm hay khen vậy. Còn thêm giọng nói tôi dịu như mấy em phát thanh viên ở đài radio buổi sáng ( Trong khi tôi đã dậy thì..nhưng..có lẽ không đáng kể là bao..).

Thật ra tôi cũng không cố tình đâu. Tôi sinh ra đã như vậy rồi. ( Tạo hóa chết tiệt ┳_┳).

Mọi người xung quanh, từ bạn bè đến thầy cô, thậm chí cả người lạ ngoài đường, đều thường xuyên nhầm lẫn tôi là con gái.

Thành thật mà nói, tôi cũng quen rồi.(Haizz).

Chỉ là đôi lúc, tôi ước gì mình có thể "trông nam tính hơn một chút"... Để khỏi phải giải thích đi giải thích lại mãi.

Tôi thì chỉ tới đó thôi đó..à giới thiệu một chút về gia đình tôi nhỉ.

...

Gia đình tôi có bốn người: ba, mẹ, tôi và em gái nhỏ.

Ba tôi là người nghiêm khắc nhưng lại rất thương tôi.

Mẹ thì dịu dàng hơn, hay động viên tôi " Cố lên con yêu ~ con là đàn ông mà .." Và mỗi lần thấy tôi khổ sở phải chật vật giải thích " Là con trai " mẹ tôi lại may thêm mấy bộ đồng phục "nam tính hơn" (nhưng kết quả thì... chẳng khá khẩm gì).Kế đó em gái tôi — Hoshira Rinko — Kém hơn tôi 3 tuổi Mặc dù nhỏ hơn tôi về tuổi...nhưng so về chiều cao nó lại cao hơn tôi hẳn 1 cái đầu....( ( ಠ ಠ )) à chưa kể nó còn hay khịa tôi ..Chọc tôi ..bằng mấy câu như " Onee-san , mặc váy của em nè trông sẽ rất hợp đó " , " Onee-san Trông như búp bê vậy đó ~ " .....Mỗi lần như vậy tôi thầm rủa..(Con em trời đánh).Haizz nhưng nói gì thì nói anh em chúng tôi vẫn rất thân thiết và yêu thương nhau.

Nói sơ qua vậy đủ rồi..Không biết cuộc sống tôi có ổn thỏa tới khi tốt nghiệp không nữa...( Cầu mong là ổn ).

________

*-Một ngày rất dỗi chi là bình thường-*

...

Sáng nay cũng bắt đầu như mọi ngày.

Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên lúc 6 giờ 30. Tôi uể oải bò ra khỏi giường, ngáp dài một cái rồi lết vào phòng tắm.

Trong gương, hình ảnh phản chiếu là một... "Chàng trai.."( À thì nhiều khi nhìn vô tôi còn không biết mình là con trai..).

"Thôi kệ..." — tôi lẩm bẩm — "Dù gì cũng là tôi.". Tôi vỗ vỗ mặt mình mấy cái cho tỉnh táo tự nhủ chuẩn bị cho một ngày bận rộn nào.

* 10 phút sau *.

Mọi thứ đã xong xuôi , công việc vệ sinh vào buổi sáng đã ổn và tiếp đó là chuẩn bị đi đến trường như bao ngày thôi.

Sau khi thay bộ đồng phục cao trung — áo sơ mi trắng, quần tây đen — tôi khoác thêm chiếc áo khoác ngoài.

Chiếc Cặp trên vai, tôi vội vã lao ra khỏi cửa trong tiếng gọi vọng của mẹ:

"Ryura, nhớ ăn sáng nhé!"

"Vâng, mẹ!" — tôi đáp lại, rồi phi nhanh ra ngoài , thẳng tiến tới Ga tàu.

Ngày mới lại bắt đầu, một ngày rất đỗi bình thường...

Ít nhất, tôi đã nghĩ vậy.

---

Ga tàu sáng nay vẫn đông nghịt người.

Tôi nép sát vào góc khuất, tránh dòng người hối hả như thác lũ đổ về trung tâm Tokyo.

Tựa như thường lệ, tôi lên tàu, chọn một chỗ gần cửa sổ rồi rút điện thoại ra lướt tin nhắn.

Một Lá Thư Vừa Gửi Cách Đây 10 Phút Trước Không Ai Khác là Tin nhắn của Rinko:

> "Onii-chan nhớ ăn sáng nhaaaa ~ À Hôm nay cẩn thận đó em mới coi quẻ rồi có điềm xấu á!"

Tôi phì cười.

Con bé suốt ngày mê mấy trò bói toán linh tinh.

Điềm xấu? Làm gì có chuyện đó.

sau khi đáp lại tin nhắn Rinko tôi cất điện thoại đi , Ngồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Tàu lướt qua những dãy nhà cao tầng, ánh nắng buổi sáng len qua cửa kính, ấm áp phủ lên vai áo tôi.

Chỉ cần thế này thôi, tôi đã thấy đủ hạnh phúc.

Khoảng 15 phút sau, tôi có mặt tại cổng Trường Cao Trung Tokyo.

Ngôi trường ba tầng, rộng rãi sân trường thì khỏi phải bàn chỉ có một từ thôi " Rất rộng ", Trong sân trường, tiếng cười nói rộn ràng của những học viên tóm lại là một buổi sáng bình yên, tôi dừng bước đứng giữa sân trường hít một hơi sâu tận hưởng không khí buổi sáng trong lành thì bất chợt.

"Yoo~ Ryura-chan!"

Tôi suýt trượt chân.

Lại "chan" nữa... Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà.

Quay lại, tôi thấy Shinohara Kazuya đang vẫy tay như cờ hiệu SOS.

Bạn cùng lớp, bạn thân nhất của tôi — và cũng là thằng bạn thích trêu chọc tôi nhất trên đời.

"Chào buổi sáng, Kazuya," tôi cười nhẹ.

Nó khoác vai tôi một cách thân thiết, rồi cúi thấp xuống thì thầm:

"Nghe tin gì chưa? Hôm nay có học sinh mới chuyển đến đấy."

Tôi chớp mắt.

"Học sinh mới?"

Kazuya gật gù:

"Ừ, nghe bảo là dân chuyển trường, học cùng lớp mình luôn. Không biết trai hay gái ha?"

Tôi khẽ nhíu mày.

Chuyện này đúng là hơi bất thường. Giữa kỳ thế này, ai lại chuyển trường?

Nhưng tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Người mới thì cứ chào hỏi rồi làm bạn thôi.

Dù sao, mọi ngày với tôi cũng bình lặng mà.

Tôi cứ nghĩ thế... cho đến khi cánh cửa lớp học mở ra.

Tiếng chuông vào giờ đã vang lên lớp học hôm nay nhốn nháo hơn hẳn , chắc có lẽ vì tin có học sinh mới chuyển đến , ngồi đợi tầm khoảng 5 phút sau.

*Cạch*.

Thầy chủ nhiệm bước vào vẫn như mọi khi chào lớp và sau đó thông báo:

" Các em , Hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến sẽ vào học lớp ta , vì một số lí do không tiện nói nên cũng rất mong các em có thể gắn bó hòa đồng với nhau , giúp đỡ nhau nhé ."

Sau lời phát biểu của thầy chủ nhiệm , thầy ra hiệu về phía cửa lớp.

Người ấy bước vào.

Ánh mắt tôi — và gần như cả lớp — đổ dồn vào người ấy cậu ta tiến về phía thầy quay mặt xuống lớp, lúc này thời gian như trôi chậm một chút..

Cậu ta cao, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt sắc nét nhưng lạnh như tạc tượng vậy không chút biểu cảm.

Áo đồng phục mặc chỉnh tề, cà vạt cột chuẩn đến từng centimet.

Nhưng điều khiến tôi giật mình không phải là ngoại hình của cậu ấy.

Mà là ánh mắt.

Một ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tất cả...nhưng..tôi cứ có cảm giác trong ảnh mắt ấy chứa đựng điều gì đó khó nói.

"Tôi tên là Minase Hajiren," cậu ấy nói, giọng trầm thấp.

"Mong được mọi người giúp đỡ."

Tiếng vỗ tay vang lên như pháo.

Đặc biệt mấy đứa con gái bắt đầu bàn tán.

" Oaaa đẹp trai quá~ "

" Tớ phải xin số liên lạc của cậu ấy sau giờ mới được "

.....

Quay trở lại , Thầy sau khi đảo mắt một hồi quyết định xếp chỗ cậu ta ngay cạnh bàn tôi.

" Minase Em ngồi cạnh Ryura Nhé ".

" Vâng , Sensei " — Cậu ta đáp tỉnh bơ.

Cậu ta bước xuống cạnh bàn tôi, khoảnh khắc ấy cậu ta lướt qua tôi , trong thoáng chốc...có điều gì đó..đã âm thầm thay đổi kể từ lúc này.