Chương 1

"Catherine, Catherine... Catherine… trao cho ta cái thân xác bé nhỏ đó đi… làm ơn..."

Tiếng thì thầm trườn vào tai như dòng độc tố, len lỏi trong từng nếp gấp của ý thức. Catherine choàng tỉnh.

Đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn trần nhà loang lổ mốc meo, những vệt bẩn xám ngoét như tấm khăn liệm phủ lên một xác chết bị quên lãng.

Hơi thở cô dồn dập, trái tim đập thình thịch, như thể chỉ cần một nhịp lệch đi là lồng ngực có thể vỡ tung.

Mồ hôi lạnh túa ra, trượt dọc theo sống lưng.

Quầng thâm dưới mắt càng hằn đậm, như những vết mực ai đó cố tình vẽ, đánh dấu từng đêm trắng vật vã với ác mộng.

"Xin... xin đừng mà..."

Tiếng Catherine bật ra yếu ớt, chỉ như tiếng gió lướt qua cánh đồng hoang.

Cô vùi mặt vào hai bàn tay gầy guộc, thân mình run lên từng đợt.

Trong căn phòng đặc quánh mùi ẩm mốc và sự ngột ngạt của tuyệt vọng, tiếng nức nở nhỏ bé ấy tan vào bóng tối.

6 giờ sáng.

Giấc mơ rã rời dứt ra, để lại Catherine vật vờ giữa thực tại còn thối nát hơn.

Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng mọng như vừa vật lộn suốt đêm với những con quái vật trong đầu mình.

Đứng trước gương, Catherine lặng lẽ tự hỏi lần thứ n:

"Có nên nghỉ học không? Hay nghỉ luôn cuộc đời cho gọn?"

Suy đi tính lại, rồi cô vẫn lặng lẽ khoác ba lô lên vai — thứ hành trang nặng trĩu hơn cả trọng lượng thật của nó — và lê bước ra khỏi nhà như một cái bóng.

---

Phòng khách.

Cha cô nằm vật trên ghế sofa, người vặn vẹo trong tư thế nửa mê nửa tỉnh.

Những vỏ chai rượu vung vãi dưới sàn, lăn lóc như xác binh lính thất trận.

Tiếng ngáy của ông ta đều đặn vang lên, nghe như những nhát búa đập thẳng vào thái dương Catherine.

"Một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao: 'Gã say và lũ chai lăn lóc'."

Catherine nhếch mép, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông mà cô từng thần tượng — giờ chỉ còn là một khối thịt đang thối rữa trong những ngày tháng tàn tạ.

Đường đến trường.

Tay cầm lát bánh mì khô cứng, phết một lớp bơ đậu nhợt nhạt, Catherine nhai một cách máy móc.

Mỗi bước chân như giẫm trên bùn lầy.

Cảm giác chán chường quấn lấy cô như chiếc áo choàng cũ rách, nặng trĩu, bẩn thỉu, không tài nào cởi ra được.

"Đời mình xịn vãi."

Catherine cười khẩy trong đầu.

Tại lớp học.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Catherine lập tức cảm nhận được những ánh mắt châm chích quét qua người mình như mũi dao cùn.

Không cần phải ngẩng đầu cũng biết, những tiếng rì rầm đang bắt đầu.

"Ê, coi kìa, con Catherine lại tới kìa."

"Nhìn nó kìa, đúng như xác sống, haha."

"Không biết tối qua lại coi phim ma hay khóc một mình đây?"

Những ánh mắt soi mói, những tiếng xì xào đâm sượt qua da thịt.

Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười mỉa mai như những mũi kim nhỏ chích vào lòng tự trọng đã rách nát của cô.

Rồi — như một nghi thức tàn nhẫn đã được sắp đặt — một cú đẩy bất ngờ từ phía sau.

Catherine không kịp phản ứng. Cô ngã dúi dụi xuống sàn, sách vở bay tán loạn, tiếng cười hả hê vỡ òa.

"Ôi Catherine, mày té kìa! Tội nghiệp chưa!"

"Ủa, té cũng đẹp đó, hay mốt đi thi tài năng ngã đi?"

Những lời châm chọc trôi nổi trong không khí, đặc quánh và hèn hạ.

Catherine siết chặt tay, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.

Nhưng rồi cô chỉ đứng lên, phủi nhẹ bụi bẩn trên váy như phủi đi một vết nhơ cũ kỹ.

Không một lời phản kháng.

Không một ánh mắt cầu xin.

"Nhịn đi... ráng nhịn... ."

Catherine tự nhủ, nhưng nghe chính mình cũng chỉ muốn bật cười chua chát.

Giờ tan học.

Tiếng chuông vang lên như tín hiệu giải thoát.

Catherine ngồi yên lặng, chờ mọi người rời hết, rồi mới lê từng bước nặng nề ra ngoài.

Ánh hoàng hôn trải dài trên hành lang cũ kỹ.

Cái bóng của cô hắt lên ô cửa kính, mỏng manh và méo mó như một linh hồn lạc lối.

"Đến cả cái bóng của mình còn trông đáng thương..."

Cô mỉm cười nhạt, cúi đầu, bước tiếp.

Về nhà.

Mở cửa, Catherine đã nghe thấy tiếng cãi vã nát vụn xuyên qua từng bức tường mỏng.

Cha cô — vẫn là ông ta — say khướt, gào vào điện thoại với những lời thóa mạ bẩn thỉu.

Những âm thanh đó đập vào não Catherine như chiếc chày giã nát từng tế bào thần kinh.

Cô rón rén lách qua phòng khách, nép mình vào bóng tối, mong tan biến như cơn gió lạ.

Trong phòng tắm.

Catherine đứng trước gương.

Khuôn mặt trong gương nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng, nhợt nhạt như xác chết trôi.

Cô ghét cái hình ảnh đó.

Ghét đôi mắt gấu trúc, ghét làn da tái xám, ghét cả sự tồn tại của chính mình.

"Chết tiệt... chết tiệt... Tao ghét thế giới này... Tao ghét cái mặt này... Tao ghét luôn cả việc tao còn thở."

Tiếng thì thầm bật ra, vỡ vụn.

Rồi, trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Catherine thì thầm như lời nguyện rủa:

"Ai đó... làm ơn... cứu tôi..."

Không gian đông cứng lại.

Và rồi — một giọng nói trầm, xa lạ, vọng thẳng vào tâm trí cô:

"Được. Ta sẽ cứu cô... cô gái nhỏ."

Catherine cứng người.

Cô liếc quanh phòng tắm — vẫn trống trơn.

"Mình điên rồi à..."

Catherine run rẩy nghĩ.

Nhưng giọng nói đó lại vang lên, trầm hơn, gần gũi hơn:

"Không, Catherine. Cô không điên. Cô vừa cầu cứu ta. Và ta luôn ở đây... chỉ cần cô cho phép."

Trái tim Catherine đập rộn, loạn nhịp.

Tay cô bấu chặt lấy thành bồn rửa, hơi thở đứt quãng.

"Ai... ai đó...?"

Chỉ có im lặng.

Ánh đèn phòng tắm nhấp nháy, bóng tối chực chờ len lỏi vào từng kẽ nứt.

Và giọng nói, như mật ngọt pha thuốc độc, lại thì thầm:

"Ta là người duy nhất nghe thấy cô. Người duy nhất có thể khiến cô không còn đau đớn nữa."

Catherine ngồi sụp xuống, đầu gục vào gối.

Tâm trí cô chao đảo giữa sợ hãi và một thứ cảm xúc lạ lẫm: khát khao được chạm tới.

"Không... mình không cần..."

"Cô cần."

Giọng nói mỉm cười trong đầu cô.

"Mình không muốn..."

"Cô đã cầu xin. Ta chỉ trả lời."

Catherine cảm thấy mình đang dần nứt vỡ.

Sự thật lạnh lùng và tàn nhẫn:

Cô đã tuyệt vọng đến mức thậm chí còn không chắc bản thân có thực sự muốn được cứu hay không.