Catherine rơi vào những dòng suy nghĩ miên man của chính mình—về những ngày tháng bị bắt nạt, những đêm dài cô đơn, trái tim như khô héo từng chút một. Cô ghen tị với những người khác, những người có một mái ấm hạnh phúc, được bao bọc bởi cha mẹ và người thân, nơi tình yêu luôn hiện diện. Tất cả những cảm xúc ấy cứ dồn dập xô vào tâm trí cô, như thể đẩy cô đến bờ vực của điên loạn.
Nước mắt cô chảy dài trên má, hòa lẫn với từng cơn run rẩy, cả người ướt đẫm trong cơn nức nở không thể dừng lại. Cô khóc mãi, một mình trong căn phòng lạnh lẽo, nơi không ai nghe thấy tiếng lòng cô gào thét. Áp lực cứ như đang đè ép từng phần cơ thể, từng nhịp thở.
Rồi bỗng tiếng khóc hóa thành tiếng cười khúc khích—lạ lẫm và đáng sợ. Cô bật nói, như thể có ai đang ở đó:
“Ngươi có thể giúp ta không?”
Không gian im lặng. Không một ai trả lời. Cô đang nói chuyện với… không khí?
Catherine cười cay đắng rồi thầm thì:
“Chỉ có điên mới nói chuyện một mình. Mình đúng là một con ngu mà.”
Bàn tay cô run rẩy che lấy đôi mắt đỏ thẫm. Cô cứ khóc, cho đến khi cả cơ thể mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu. Rồi cô gục xuống, thiếp đi trong bóng tối tĩnh mịch.
Một không gian mờ mịt, đen kịt hiện ra.
“Catherine, cô đây rồi.”
Giọng nói vang lên từ khoảng không, khiến Catherine giật mình.
“Ai vậy? Có phải… là mày không?”
“Đúng, là tao.” – kẻ bí ẩn trả lời ngay lập tức.
Catherine giận mình vì không nghĩ đáp lại câu trả lời . Nhưng hắn tiếp tục, giọng nói rợn người:
“Tao có thể giúp mày. Giải thoát cho mày—khỏi cái căn nhà này, khỏi người cha đó, và khỏi cả cái cuộc sống vô nghĩa này. Tin tao đi.”
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ lời hắn nói. Nhưng kỳ lạ thay, một phần trong cô lại muốn tin.
“Làm sao tao biết được mày không lừa tao?”
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng:
“Tao có thể giúp. Chỉ cần mày… đưa thân xác của mày đây. Tao sẽ thay đổi cuộc đời mày.”
Catherine sợ hãi. Một thỏa thuận với một thực thể không rõ ràng—liệu đó có phải là dấu hiệu của điên loạn? Nhưng trong tuyệt vọng, cô đánh cược tất cả.
“Nhưng làm sao tao… đưa thể xác của tao cho mày được chứ?”
“Chỉ cần đồng ý. Ngày mai, mày sẽ thấy bất ngờ của tao.”
Cô ngập ngừng, tâm trí rối bời như đang lạc trong mê cung.
“Được rồi… mày có đồng ý trao linh hồn của mày không?”
“Tôi… đồng ý.” – Catherine trả lời dứt khoát. Không còn lối thoát, cô đánh cược tất cả vào cuộc đời mình.
Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ. 8 giờ 35 phút sáng. Catherine mệt mỏi đứng dậy, toàn thân rã rời. Cô lê bước vào nhà tắm, ánh mắt lờ đờ nhìn vào gương.
Rồi cô khựng lại.
Một vệt đỏ pha tím trên má trái. Ban đầu, cô tưởng là vết bầm do va chạm. Nhưng càng nhìn kỹ, vết thương càng rõ ràng. Mắt cô mở to, tỉnh táo hẳn. Nhịp thở dồn dập.
“Cái gì đây…?” – cô lắp bắp, không thể tin nổi vào mắt mình.
Chưa kịp tìm ra lời giải, một tiếng hét vang lên từ dưới lầu:
“Catherine!”
Giọng của ba cô.
Cô chạy xuống, thấy ông đứng đó, vẻ mặt tức giận.
“Lại gây chuyện gì ở trường nữa hả? Mày có biết hậu quả không?” – ông quát, không để cô kịp nói một lời.
Cô đứng như hóa đá. Đầu óc trống rỗng. Mọi thứ… bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ông ta hùng hổ bước tới, giơ tay lên cao. Phản xạ tự nhiên, tôi nhắm chặt mắt, trong đầu đã chuẩn bị tinh thần ăn một cái tát lật mặt. Nhưng chờ mãi... chẳng thấy đau đớn gì.
Tôi hé mắt ra nhìn — cánh tay của ông chỉ lơ lửng giữa không trung, gân xanh nổi lên, ánh mắt tức đến mức sắp hóa sóng thần. Nhưng rồi ông ta hạ tay xuống, giọng rít qua kẽ răng:
"Mày có biết mày vừa gây ra cái họa gì không hả?"
Tôi đứng như tượng, không dám hé miệng. Đầu óc thì rối như mớ bòng bong.
Ông ta gằn từng chữ, như muốn nuốt tươi tôi luôn:
"Mày đánh con nhà người ta phải nhập viện! Mày bị điên à?!"
"Đánh nhau á? Với ai cơ? Sao mình lại đánh nhau?" — trong đầu tôi hàng loạt câu hỏi chạy loạn như bầy ong vỡ tổ.
Tôi lập tức bật chế độ "diễn viên xuất sắc": nước mắt nước mũi quẹt đại vài giọt cho có lệ, lí nhí xin lỗi như cái máy. Rồi nhanh như chớp, tôi quay người chạy thẳng lên phòng.
Vừa đóng sập cửa lại, tôi lau nước mắt còn chưa kịp chảy, ngồi thừ ra.
"Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì?"
Tôi vò đầu bứt tóc, bẻ óc suy nghĩ mà không tài nào nhớ ra mình đã gây ra thảm họa nào.
"Không lẽ chạy xuống hỏi ba: Ba ơi, con đánh ai vậy?"
Không! Mình đâu có ngu, lỡ hỏi vậy lại ăn thêm trận chửi te tua thì toang.
Kích hoạt mode Sherlock Holmes, tôi bắt đầu lần mò khắp phòng tìm manh mối.
Sau một hồi lục tung cả cái ổ chuột lên, kết quả: không phát hiện được gì ngoài đống đồ bẩn và một ổ bánh quy bị mốc.
Chán chường, tôi thả người xuống cái ghế gỗ cũ, chống cằm, mắt vô hồn quét qua cuốn lịch bàn. Bất giác tôi khựng lại.
"Hôm nay ngày bao nhiêu rồi nhỉ?"
Cầm điện thoại lên xem — thứ Năm.
Tôi trố mắt.
"Cái gì?! Hôm đi học mới đầu tuần, chớp mắt cái đã thứ Năm luôn rồi à? Ông trời chơi tôi à?"
Nhớ lại những mảnh ký ức mờ mịt, đột nhiên tôi bật dậy —
"Khoan đã... cái giọng nói lạ hôm trước... nó bảo sẽ giúp mình mà?"
Tôi vừa cười ngu, vừa nghiến răng:
"Giúp kiểu gì mà tôi thê thảm tới mức này vậy hả trời?! Bộ hết cách cứu người rồi sao?!"
Mệt mỏi, bất lực, tâm trạng rơi tự do như ăn trúng 100 hột mít mà một tiếng sau "bụp" "bụp" "bụp" liên hồi giữa nơi đông người... Chỉ muốn gào lên:
"Aaaaahhhhhh!!!"
Tôi nằm dài ra đất, vung vẩy tay chân, tự biên tự diễn một màn thảm thiết nhất cuộc đời.
"Mày là người gây họa, mày tự đi mà giải quyết!" tôi tự quát bản thân, tiện thể húc đầu nhẹ nhẹ vào tường mấy cái cho bớt tức. (Kết quả: tường không xi nhê, đầu tôi thì đau muốn khóc).
Đúng lúc đó, tiếng ba vang lên từ dưới nhà:
"Catherine! Mai tao đi với mày lên trường giải quyết cái vụ trời đánh mày gây ra! Giáo viên chủ nhiệm kêu phải gặp!"
Tôi giật mình, nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp trả lời:
"Dạ... vâng..."
Trong lòng chỉ muốn ngồi bệt xuống khóc thét:
Rồi lại nghe tiếng ông già thì thầm dưới lầu, thù thầm tới nổi con muỗi cũng có thể nghe được.
"Mẹ nó chứ, ăn cũng không yên, học cũng không xong, giờ còn bị dắt đi bêu trước thiên hạ nữa!"
Tôi thở dài như thể thế giới sắp diệt vong tới nơi.
Nhưng rồi chợt lóe lên một tia hy vọng:
"Khoan, nếu ngày mai 'nó' lại xuất hiện cứu mình thì sao?"
Tôi ôm hy vọng nhỏ nhoi như nắm cỏ khô giữa sa mạc, tự nhủ:
"Cầu trời độ mạng, lần này đừng để mình ra chuồng gà nữa...".