Chương 4

Nhưng ông Bernard không chịu thua, đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy, dáng vẻ hùng hổ:

"Chắc gì con tôi đã sai trước! Đám nhà các người vốn đã thế — thô lỗ, vô học, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện!"

Ông ta liếc nhìn ba tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, giọng khịt mũi:

"Nhìn cái cách anh xử sự đi, Rousseau, đủ biết gốc gác nhà anh thế nào rồi. Một lũ dân đen hèn hạ, ti tiện, sinh ra chỉ để làm bẩn cái xã hội này!"

Câu nói như một mồi lửa châm thẳng vào thùng thuốc súng.

Trong khoảnh khắc, tôi thấy đôi mắt ba tối sầm lại, gân tay nổi cuồn cuộn.

Không kịp cho ai phản ứng, ông Rousseau lao tới như cơn giông, vung cú đấm tiếp theo thẳng vào má ông Bernard.

"BỐP!" — tiếng nắm đấm nặng nề vang vọng cả căn phòng.

Ông Bernard chỉ kịp kêu một tiếng ú ớ, chưa kịp hoàn hồn thì ba tôi đã đè vai ông ta xuống ghế, tay liên tiếp giáng thêm hai cú nữa vào mặt.

"Mày, dám, xúc, phạm, gia, đình, tao, hả!" — mỗi từ vang lên, lại là một nắm đấm nện xuống.

Ông Bernard gục xuống, máu từ khóe miệng trào ra, bà Bernard hét toáng lên, ôm lấy chồng khóc rống.

Cô giáo mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết lắp bắp:

"Dừng... dừng lại... ông Rousseau, bình tĩnh..."

Nhưng lúc đó ba tôi như đã không còn nghe thấy gì nữa, ánh mắt ông đỏ ngầu, hơi thở dồn dập như dã thú bị dồn ép.

Cả căn phòng giáo viên ngột ngạt, bầu không khí đặc quánh mùi máu và sự kinh hoàng.

Tôi đứng chết trân, đôi tay run bần bật, chưa bao giờ thấy ba như vậy.

Một phần trong tôi sợ hãi, nhưng sâu thẳm đâu đó lại có một niềm tự hào kỳ lạ — lần đầu tiên tôi thấy ba vì tôi mà bùng nổ như thế.

Ông Bernard rên rỉ, không còn sức chống cự.

Ba tôi buông ông ta ra, nắm tay vẫn còn run nhẹ vì cơn giận chưa nguôi.

Ông đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn cả hai vợ chồng nhà Bernard:

"Đụng đến con tao, tao còn làm hơn thế nữa."

Bà Bernard hét lên thất thanh, lao tới đỡ chồng mình.

Cô giáo sửng sốt đến mức đánh rơi cả xấp hồ sơ đang cầm trên tay, giấy tờ bay tán loạn khắp nền nhà.

Tôi cũng chết trân tại chỗ, mắt mở to, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Không gian đặc quánh, căng thẳng như sắp nổ tung.

Từng giây trôi qua nặng nề như đá tảng đè ép lên vai mọi người.

Ba tôi quay sang cô giáo, giọng lạnh tanh:

"Thưa cô, không cần giải quyết vụ này nữa đâu. Tôi sẽ đưa con gái tôi ra khỏi cái trường này, đúng theo di nguyện của ông ta."

Ông ta liếc ánh mắt sắc lạnh về phía ông Bernard đang nằm rên rỉ dưới đất.

"Cảm ơn cô đã làm việc với hai cha con tôi."

Nói xong, ba tôi quay ngoắt người, bước thẳng về phía tôi.

Ông dừng lại trước mặt tôi, cúi thấp xuống một chút, giọng trầm xuống nhưng pha lẫn chút dịu dàng mà suốt buổi sáng tôi chưa từng nghe thấy:

"Đi về nhà."

Tôi nghe như tiếng chuông cứu rỗi.

Gật đầu thật nhanh, tôi bước vội theo sau ông, không dám quay đầu lại nhìn căn phòng hỗn độn phía sau nữa.

Tôi nhanh chóng bước theo ba, gần như phải chạy mới kịp sải chân ông.

Cửa xe hơi bật mở bằng một tiếng "tách" sắc lạnh, đèn xi-nhan nhấp nháy chớp vài nhịp ngắn ngủi.

Ba tôi không thèm liếc về phía sau lấy một lần, chỉ lạnh lùng mở cửa ghế phụ cho tôi, như một cử chỉ máy móc, rồi vòng sang ghế lái.

Không một lời, không một ánh nhìn.

Tiếng động cơ xe rền lên, nặng nề và ảm đạm.

Tôi ngồi gọn lỏn trong ghế, hai tay siết chặt dây an toàn như bám vào thứ gì đó duy nhất còn vững chắc.

Ba tôi nhấn ga, chiếc xe vút đi, bỏ lại đằng sau cả một bầu không khí u ám vẫn còn loang lổ trong sân trường.

Qua gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy bóng ông Bernard và bà Bernard đang hỗn loạn phía sau, mặt mũi méo xệch, cô giáo thì vội vã gọi người can thiệp.

Nhưng trong xe, chỉ còn tiếng bánh xe nghiến mặt đường.

Ba tôi lái xe không nhanh, nhưng mỗi lần vô lăng xoay là một lần khí lạnh tràn ngập khoang xe.

Bên cạnh ông, tôi chỉ thấy một tấm lưng thẳng băng, như một bức tường thép không thể nào lay chuyển.

Một lúc sau, giọng ba vang lên, trầm, sắc, dứt khoát:

"Từ hôm nay, không cần nhìn mặt lũ rác rưởi đó nữa. Mày chỉ cần nhớ — mày là con của tao, Catherine Rousseau."

Giọng nói ấy không ồn ào.

Nhưng sức nặng của nó đủ để nghiền nát mọi nỗi sợ trong lòng tôi.

Tôi cúi mặt, đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi dưới để không bật khóc.

Nhưng trong lòng tôi ngổn ngang nhưng cũng thấy dấy lên một chút ấm áp kỳ lạ.

Ngoài cửa kính, thành phố lướt qua như những vệt màu xám mờ, chìm trong sự im lặng lạnh buốt.

Tôi siết chặt hai bàn tay vào nhau, ngước mắt lặng lẽ nhìn tấm lưng thẳng tắp của ba.

Ông chẳng bao giờ là người dịu dàng với lời nói.

Ông không vỗ về, cũng chẳng ôm ấp như những người cha khác.

Nhưng mỗi khi tôi gặp chuyện, ông đều có mặt.

Ông luôn đứng trước tôi như một bức tường vững chãi, âm thầm gánh lấy mọi bão tố cho tôi.

Dù tình thương của ba không lộ ra ngoài...

Nhưng tôi biết — nó ở quanh tôi, bọc lấy tôi, che chở cho tôi...

Không cần phải nói thành lời, tôi vẫn cảm nhận được.

"Con yêu ba."

Tôi thì thầm rất khẽ, như một lời thề nhỏ, giữa tiếng động cơ đều đều của chiếc xe lao đi trong buổi sáng ảm đạm.